Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 925

Chương 925

Y Doấn, ông bớt dát vàng lên mặt đi. Nếu như không phải là do ông, ba tôi làm sao có thể bị đuổi khỏi nhà họ Y, chúng tôi cũng sẽ không đi đến cái nước nhỏ kia, cũng sẽ không gặp phải giặc cỏ, ba mẹ tôi cũng sẽ không chết, em gái tôi cũng sẽ không chết!”

“Chính tôi cũng sẽ không biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ này! Là ông, tất cả là do ông khởi xướng, đều là ông!”

“Ông mới là đầu sỏ gây nên, tôi muốn đem tất cả những gì mà bản thân phải chịu đựng năm đó, trả lại gấp đôi trên người ông, tôi muốn khiến ông phải đau khổi”

Y Doãn tựa hồ bị dọa sợ, bước chân lảo đảo lui về phía sau một bước, không dám tin nhìn Y Thành Diệu: “Điên rồi, cậu điên rồi!”

Chú Tần trầm giọng nói: “Gia chủ, không cần giảng đạo lý với cậu ta, cậu ta đã bị cừu hận mê hoặc tâm trí, tâm lý của cậu ta đã vặn vẹo, sớm đã không thể dùng cách nhắc nhở của người bình thường rồi.”

Y Thành Diệu khàn khàn quái dị cười rộ lên, tiếng cười quanh quẩn không ngớt trong đại sảnh, tiếng cười âm trầm khủng bố, cười đến trong lòng mọi người sợ hãi.

“Y Doãn, hiện tại, tôi muốn cho ông nếm thử một chút, nhìn người nhà của ông ở trước mặt ông từng người từng người chết thảm!”

Y Thành Diệu cười đến nổi da gà, dọa một đám người nhà họ Y, chật vật lui về phía sau. Hiện tại, bọn họ rốt cục hiểu được, thù hận gia tộc này căn bản Y Doãn không thể trêu chọc tới.

Chú Tần hừ lạnh một tiếng, che ở trước mặt Y Doãn: “Muốn động đến nhà họ Y, phải hỏi qua tôi trước…”

Lời còn chưa dứt, chú Tần lại phun ra một ngụm máu tươi. Một quyền vừa rồi của Y Thành Diệu đã khiến ông ta bị thương nặng.

“Tần Mãn Thương, ông đã muốn chết như vậy, vậy trước hết bắt đầu từ ông đi!” Y Thành Diệu vẻ mặt khát máu nhe răng cười, từng bước từng bước đi về phía chú Tần, giống như là mèo vờn chuột trêu đùa.

Hiện trường cho dù là người nhà họ Y, hay là một đám nhân vật nổi tiếng Giang Nam, tất cả đều bị Y Thành Diệu dọa lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn anh ta.

Vốn là mảnh đất trống ở giữa, thoáng cái đã mở rộng gấp đôi. Chỉ còn Y Doãn và chú Tần, còn lại Y Linh mấy người ít ỏi còn đứng tại chô.

Mọi người lui ra phía sau, lập tức bóng dáng Y Linh lộ ra.

Trong mắt Y Thành Diệu hiện lên một tia kinh diễm, bước chân dừng lại, nhìn Y Linh vẻ mặt làm càn cười xấu xa nói: “Cô gái thật xinh đẹp.”

Sau đó, bước chân của Y Thành Diệu đột nhiên thay đổi phương hướng, đi về phía Y Linh.

Y Doấn kinh hãi, cuống quít chắn trước người Y Linh, quát lên: “Y Thành Diệu, cậu muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cậu, con bé là em họ của cậu đấy!”

Y Thành Diệu nhếch miệng cười: ‘À, nói như vậy, cô ta là con gái của ông! Nhưng mà, trước kia sao tôi không biết ông còn có một cô con gái xinh đẹp như vậy chứ?

À, tôi hiểu rồi, đây chính là con gái riêng của ông ở bên ngoài!”

“Đây chính là ông trời đang giúp tôi! Hiện tại, tôi cũng muốn cho ông cảm nhận một chút, cảm giác nhìn người thân ở trước mặt bản thân bị người khác làm nhục đến chết!”

“Ha ha ha ha ha..”

“Cậu dám!” Y Doãn vẻ mặt hoảng sợ và phân nộ, nhưng, cũng không có quá mức kinh hoảng, tựa hồ còn có cái gì đó dựa vào.

Y Thành Diệu vẻ mặt cười quái dị: “Tôi đã như vậy rồi, còn có cái gì dám hay không dám.”

Bình Luận (0)
Comment