Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 858

CHƯƠNG 858

“Linh khí của địa cầu quá thảm, linh ngọc là thứ phổ biến nhất trong giới tu tiên, thế mà ở đây lại hiếm như thế.”

“Thôi vậy, nếu thật sự không được thì mấy hôm nữa mình làm một món đồ tặng cô ấy vậy!”

Trình Kiêu liếc nhìn góc biệt thự, dưới tán cây phong, Thư Nam mặc đồ đen có vẻ đang cau mày suy nghĩ gì đó.

Nhìn lớp lá rụng trên người anh ta, chắc hẳn anh ta đã ngồi ở đó mấy ngày rồi.

“Núi không phải là núi, nước không phải là nước? Núi không phải núi, nước không phải nước? Rốt cuộc thứ gì là núi không phải là núi, và nước không phải là nước?”

Thư Nam liên tục lẩm bẩm, xem ra vẫn là không hiểu cảnh giới mà Trình Kiêu nói là gì.

Trình Kiêu thu lại tầm mắt, anh có thể giúp Thư Nam hiểu ra, nhưng anh sẽ không làm như vậy.

Bởi vì chỉ những thứ bạn tự lĩnh hội mới là thứ sâu sắc nhất.

Tu tiên vốn đã nghịch thiên, không có bất kỳ con đường tắt nào cả.

Suốt ba ngày, Trình Kiêu vẫn tu luyện trên sân thượng. Giữa chừng có một trận mưa khiến hồ Nguyệt Nha trông như mới.

Hồ Nguyệt Nha được Tiên Thiên Ngũ Hành Tụ Linh Đại Trận bao phủ, cỏ cây hoa lá phát triển vô cùng mạnh mẽ, không khí trong lành, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.

Dưới chân núi thỉnh thoảng thu hút rất nhiều khách du lịch, nhưng hầu hết mọi người đều nhận ra họ không thể lên đến đỉnh núi.

Tiên Thiên Ngũ Hành Tu Linh Đại Trận vốn có tác dụng của mê trận. Nếu những người đó tiến vào phạm vi đại trận thì sẽ lạc mất phương hướng.

Sau khi xoay một vòng liền ngẩn ngơ đi ra ngoài.

Nhưng chỉ cần dành một chút thời gian ở chân núi cũng có thể cảm thấy sảng khoái.

Theo thời gian, Hồ Bán Nguyệt bắt đầu lan truyền nhiều truyền thuyết khác nhau.

Có người nói có thần tiên sống trên núi ở hồ Nguyệt Nha, vậy nên hồ Nguyệt Nha mới thay đổi nhiều như thế.

Cũng có người nói hồ Nguyệt Nha có quái vật lập mê trận, những ai muốn lên núi đều bị mắc kẹt trong mê trận.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng bao lâu, hồ Nguyệt Nha đã trở nên nổi tiếng khắp Hà Tây.

Lúc đầu mọi người đến chơi, rồi dần dần trở thành thám hiểm.

Nhưng chưa có ai lên được đỉnh núi.

Năm ngày sau, hơn mười giờ sáng, Trình Kiêu đang tu luyện trên thiên đài đột nhiên nhận được điện thoại của Ninh Lan.

“Dì Lan, có chuyện gì vậy ạ?” Dù là kiếp trước hay kiếp này thì Trình Kiêu đều luôn cảm kích Ninh Lan.

Giọng Ninh Lan có phần sốt ruột: “Tiểu Kiêu, con đang ở trường à? Con có thể về một chuyến được không? Ba con gặp phải rắc rối rồi.”

Tôn Đại Hải gặp rắc rối?

“Dì Lan đừng sốt ruột, dì gửi địa chỉ cho con, con sẽ đến ngay.”

“Được!”

Trình Kiêu thoáng sử dụng linh lực, bụi bặm trên người lập tức được phủi sạch.

Bình Luận (0)
Comment