Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 846

CHƯƠNG 846

Người thanh niên toát mồ hôi lạnh vì cơn đau, chỉ cảm thấy bàn tay của Trình Kiêu giống như một chiếc kìm thép, sắp bóp đứt cổ tay anh ta.

“Buông ra!” Người thanh niên nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

Trình Kiêu mặt không chút cảm xúc, khóe miệng mang theo một chút giễu cợt: “Chúng ta hội họp ở đây, anh ta là người ngoài, làm sao biết trong chúng ta có bác sĩ ở đây?”

Đúng thế, sao người khác biết chỗ chúng ta có một bác sĩ?

Lời nói của Trình Kiêu đã làm dấy lên nhiều nghi ngờ của học sinh.

Lục Thiên Hào cười nói: “Thầy Trình, bất kể như thế nào, anh ta là bệnh nhân, anh thả anh ta ra trước rồi nói!”

Tô Thanh Nham cũng thuyết phục: “Đúng vậy, thần y Trình, cho dù anh ta không phải là bệnh nhân, nhưng cũng không làm chuyện gì khác thường. Anh buông anh ta ra trước đã rồi nói sau!”

Trong mắt Tô Thanh Nham, Trình Kiêu làm như vậy, chính là đang phạm tội.

Trình Kiêu thản nhiên liếc nhìn người thanh niên trên trán đang đổ mồ hôi lạnh kia, rồi buông tay.

Người thanh niên lập tức lùi sang một bên, trừng mắt nhìn Trình Kiêu với vẻ mặt dữ tợn: “Nhãi con, hãy đợi đấy cho tôi!”

Nói xong, người thanh niên lập tức lùi sang một bên vừa gọi điện thoại, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Trình Kiêu, như sợ Trình Kiêu đột nhiên chạy tới.

Gọi điện thoại xong, người thanh niên bước đến, mặt đầy nham hiểm chế nhạo: “Nhãi con, sức lực cậu khá đấy. Nếu bây giờ cậu quỳ lạy tôi thừa nhận lỗi lầm, đợi lát nữa đại ca của tôi đến, tôi có thể cầu xin thay cậu. Nếu không, cậu chết chắc rồi!”

Một người bạn học lộ ra vẻ kinh ngạc: “Vừa rồi anh ta nói là đại ca? Anh ta thật sự không phải là bệnh nhân!”

“Thầy Trình lợi hại quá, nhìn một cái là có thể nhận ra mục đích của tên này không đơn thuần!”

Một nam sinh chỉ vào người thanh niên kia và hét lên: “Anh là ai? Vào đây định làm gì!”

Thanh niên lạnh lùng trừng mắt nhìn nam sinh kia, như rắn hổ mang, cười nham hiểm: “Cút sang một bên, nhóc con!”

Nam sinh kia chưa từng nhìn thấy ánh mắt hung ác như vậy, bị doạ tới nỗi lùi về sau một bước dài, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng.

Chàng thanh niên lập tức đắc ý bật cười ha ha.

Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé. Link tải nhé các bạn

Lục Thiên Hào lộ vẻ tức giận, chỉ vào người thanh niên kia rồi lạnh lùng nói: “Anh là ai? Chúng tôi là người của Đại học Y Hà Tây, không có thù hằn gì với anh. Anh trà trộn vào đây làm gì!”

Thanh niên cười híp mắt nhìn Trình Kiêu: “Yên tâm đi, tôi chỉ tìm một mình thằng nhãi này, không liên quan gì đến các người.”

“Nhưng nếu có ai trong các người dám lo chuyện bao đồng, đừng trách tôi không khách sáo.”

Lục Thiên Hào nói: “Nói vậy là anh có thù oán riêng với thầy Trình?”

“Đúng vậy, tôi thành tâm thành ý đến tìm cậu ta khám bệnh, không ngờ cậu ta lại làm nhục tôi, sao tôi có thể nuốt trôi cục tực này!” Người thanh niên nhìn Trình Kiêu, trên mặt nở nụ cười nham hiểm.

“Chuyện này …” Lục Thiên Hào có chút khó xử nhìn Trình Kiêu: “Thầy Trình, thứ cho tôi nói thẳng, vừa rồi quả thực là lỗi của anh. Hay là anh xin lỗi anh này mà để anh ấy rời đi!”

Lục Thiên Hào trông như đang nghĩ cho Trình Kiêu, nhưng trong lòng đã biết tỏng Trình Kiêu sẽ không bao giờ xin lỗi.

Bình Luận (0)
Comment