Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 601

CHƯƠNG 601

Nhóm ông Dương tìm chỗ khác ngồi xuống, Tôn Đại Hải đi tới ngồi ở vị trí ghế chính, tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.

Thân phận thật của Tôn Đại Hải là con trai bị bỏ rơi của thế gia Trung y nên bên này cũng không có họ hàng mấy, chỉ có một số bạn bè giới y học.

Hầu hết họ hàng tới đây đều là bên phía Ninh Lan.

Ninh Nghi Nghi chạy nhanh nhất, từ khi ba cô ta Ninh Ba được một câu nói của Trình Kiêu đưa tới tập đoàn Kim Thế, điều kiện sống của cô ta đã cải thiện rất nhiều, con người cũng trở nên vui vẻ hơn.

Đương nhiên, bây giờ Ninh Nghi Nghi đã không còn dám chế nhạo Trình Kiêu nữa. Điểm này, cô ta thức thời hơn Tôn Mạc nhiều.

“Cháu chúc chú luôn luôn mạnh khoẻ, vạn sự như ý!”

“Đây là quà mừng thọ của cháu dành cho chú.” Ninh Nghi Nghi mặc chiếc áo khoác màu hồng nhạt cổ rộng, bên dưới là chiếc váy dài màu be, trông tràn ngập năng lượng.

“Ha ha, Nghi Nghi thật có lòng!” Tôn Đại Hải cười ôn hoà.

Ninh Lan ngồi bên cạnh thân thiết nắm lấy tay Ninh Nghi Nghi, nói: “Nghi Nghi càng ngày càng xinh đẹp, cái miệng nhỏ cũng trở nên ngọt ngào hơn.”

“Chị họ và anh rể của cháu đâu cô? Hôm nay là ngày mừng thọ của chú, sao anh chị vẫn chưa đến ạ?” Ninh Nghi Nghi đưa mắt tìm kiếm trong đám người, nhưng không thấy bóng dáng Trình Kiêu.

Ninh Lan cười: “Đừng tìm nữa, hai đứa nó vẫn chưa tới! Cháu đi chơi trước đi, khi nào chúng tới cô sẽ gọi cháu!”

“Vâng!” Ninh Nghi Nghi cười rạng rỡ, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ.

Ba mẹ của Ninh Nghi Nghi cũng tới, nhưng họ đều lớn tuổi hơn Tôn Đại Hải nên không cần chúc thọ ông.

“Anh họ, em tới rồi!”

Em trai Ninh Lan là Ninh Long dẫn theo cả gia đình tới, từ khi đắc tội Trình Kiêu ở nhà hàng Biển Lam lần trước, Ninh Long càng bị tập đoàn Kim Thế chèn ép hơn, nhưng nể mặt Trình Kiêu nên ông ta vẫn còn con đường sống, chỉ là phải làm nhân viên bình thường trong tập đoàn Kim Thế.

Nhưng thời gian gần đây, Ninh Long lại bắt đầu có dấu hiệu nổi dậy.

“Ừ ừ, chú Long cũng tới rồi à, mau ngồi đi!” Tôn Đại Hải khẽ cười.

“Chút quà nhỏ mong anh nhận cho!” Ninh Long tươi cười đặt chiếc hộp tinh xảo trong tay lên bàn trước mặt Tôn Đại Hải rồi đưa cả nhà lui xuống.

Ninh Lan nhìn Tôn Đại Hải, mỉm cười hạnh phúc nói: “Thời gian này Tiểu Long khiêm tốn hơn rất nhiều, xem ra có vẻ đã tiến bộ hơn rồi.”

Tôn Đại Hải gật đầu: “Đúng thế, con người thi thoảng gặp thất bại cũng không phải chuyện xấu.”

Đột nhiên, Ninh Nghi Nghi đang nói chuyện với mấy người trẻ tuổi của nhà họ Ninh nhìn ra phía cửa rồi hô: “Chị Mạc tới rồi!”

Tôn Mạc mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài búi lên, dáng người cao ráo bước đi nhẹ nhàng, chiếc cổ trắng ngần tao nhã như thiên nga ngẩng cao, tựa như nàng tiên bước ra từ trong tranh.

“Oa, chị Mạc đẹp quá!” Một cậu nhóc mới biết yêu của nhà họ Ninh ngạc nhiên cảm thán, sau đó khuôn mặt đỏ bừng.

“Chỉ là người mà chị ấy đang khoác tay hình như không phải anh rể mà!” Cậu trai đó thắc mắc.

Bình Luận (0)
Comment