Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 237

CHƯƠNG 237

Trình Kiêu nhìn Chung Phi Vũ một chút, mặt không chút thay đổi nói: “Không phản kháng, không có nghĩa là sợ hãi, cũng có lẽ là, khinh thường.”

“Có phải hèn nhát hay không, phải xem lúc đối mặt khó khăn là thái độ gì.”

Nghe Trình Kiêu trả lời, ánh mắt Chung Phi Vũ lộ ra nhàn nhạt kinh ngạc.

Có điều rất nhanh kinh ngạc lại chuyển thành khinh thường.

“Nói mạnh miệng ai mà không biết? Chỉ bằng cậu, có tư cách gì mà khinh thường người khác?”

“Có thực lực mà kiêu ngạo, mới gọi là ngầu! Không có thực lực mà kiêu ngạo, gọi là ngu!”

Trình Kiêu nhìn Chung Phi Vũ đầy mặt kiêu ngạo, thản nhiên nói: “Cô là muốn nói cho tôi, chính mình là đồ ngu sao?”

“Cậu. . . . . .” Chung Phi Vũ tức đỏ mặt, bên trên gương mặt mỹ lệ che kín sương lạnh.

Bạn học chung quanh nghe được Trình Kiêu nói chuyện, mỗi người không dám tin trừng to mắt.

“Tôi không nghe nhầm chứ, hắn ta cũng dám mắng Chung Phi Vũ ng. . . . . .” Chữ cuối kia, bạn học này thực sự không dám nói ra.

“Đây là người thứ nhất dám mắng Chung Phi Vũ!”

“Hắn ta không sợ Thẩm Trung Thư tới tìm hắn gây sự sao?”

“Nghé con mới đẻ không sợ cọp, nếu như nhóc con này biết gia thế Thẩm Trung Thư và Chung Phi Vũ, cho hắn tám lá gan hắn ta cũng không dám mắng Chung Phi Vũ.”

Chung Phi Vũ mặt lạnh băng trừng mắt Trình Kiêu, cắn chặt hàm răng: “Tôi bây giờ ngược lại là rất chờ mong cậu có thể tham gia so đấu, nhìn xem đến tột cùng cậu có bản lãnh gì lại ngông cuồng như thế!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Yên tâm, cô sẽ thấy được.”

Nói xong, Trình Kiêu đi đến bên cạnh hai người Ninh Cát Sơn và Mạc Hoa Đình đang cãi nhau.

Tất cả bạn học đều đang chú ý nhất cử nhất động của Trình Kiêu, nhìn thấy Trình Kiêu đi hướng hai người, lập tức, tất cả bạn học đều nín thở, chờ mong Trình Kiêu sẽ làm cái gì tiếp đó.

Mạc Hoa Đình vẫn là không đồng ý để Trình Kiêu tham gia so đấu cấp đạo sư, nhưng, thái độ Ninh Cát Sơn cũng rất cứng rắn, hai người vẫn như cũ giằng co không thôi.

Trình Kiêu đi qua, dừng bước, nhìn Mạc Hoa Đình nhàn nhạt hỏi: “Làm thế nào thì ông mới có thể đáp ứng để tôi tham gia so đấu cấp đạo sư?”

Mạc Hoa Đình và Ninh Cát Sơn ngừng tranh luận, quay người giống như những người khác nhìn chằm chằm Trình Kiêu.

Ánh mắt Mạc Hoa Đình nhìn Trình Kiêu hơi tức giận, quan hệ của ông ta và Ninh Cát Sơn không tệ, nhưng bây giờ cãi nhau mặt đỏ tới mang tai, đều là bởi vì Trình Kiêu.

“Nếu như cậu cam đoan có thể thắng, tôi có thể đáp ứng để cậu thay thế Viện trưởng Ninh tham gia so đấu cấp đạo sư!” Mạc Hoa Đình nói như vậy, là cố ý khó xử Trình Kiêu, muốn cho Trình Kiêu biết khó mà lui.

Tất cả mọi người chung quanh cũng rõ dụng ý Mạc Hoa Đình, đều là mặt xem kịch vui nhìn Trình Kiêu, bọn họ cảm thấy, lần này Trình Kiêu hẳn là không còn hy vọng gì rồi.

Ninh Cát Sơn không nhìn tiếp được, phản bác: “Giáo sư Mạc, ông đây là cố ý làm khó dễ! Ai có thể cam đoan nhất định có thể thắng? Ông có thể sao?”

Mạc Hoa Đình cũng là mặt mo đỏ ửng, nhưng vì để cho Trình Kiêu biết khó mà lui, ông ta nhất định phải trưng ra tấm mặt mo này.

“Đã không thể cam đoan sẽ thắng, vậy cậu ta tham gia hay không tham gia so đấu cấp đạo sư có cái gì khác nhau?”

Bình Luận (0)
Comment