Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1356

Chương 1356

Ba người Trình Kiêu trở lại phòng.

Tuy răng Cung Hạo và chị em Hoắc Kim Bình bị đuổi đi, nhưng vẻ mặt của Hoắc Tư Nam vẫn không được tốt lắm.

Ba người họ ngồi trên ghế sofa, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Hoắc Tư Nam nhìn Trình Kiêu: “Trình Kiêu, cậu hành động có hơi lỗ m ãng, đuổi anh ta đi là được rồi, không cần phải khiến anh ta bịthương.”

“Kế tiếp, nhà họ Cung nhất định sẽ điên cuồng trả thù.”

Điểm Hương cũng cảm thấy Trình Kiêu hơi nặng tay, dù sao hai cô gái cũng sống trong một xã hội hòa bình, không giống như Trình Kiêu đã quen với sóng to gió lớn.

Tuy nhiên, Trình Kiêu Điểm Hương mời đến đây, vì vậy cô đương nhiên sẽ không trách móc Trình Kiêu.

Sắc mặt Trình Kiêu không hề thay đổi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đừng lo lắng, nếu họ trả thù, tôi sẽ giúp cô giải quyết anh ta.”

Hoắc Tư Nam cảm thấy khẩu khí của Trình Kiêu có hơi lớn, nhưng họ là người nhà họ Cung ở Tây Ninh! Tây Ninh là vua một cõi, thậm chí nhà họ Hoắc của cô còn không dám trêu chọc họ, mà Trình Kiêu cũng chỉ xem như có chút năng lực, dựa vào đâu mà nói những lời huênh hoang như vậy!

Chỉ có điều, Trình Kiêu đã ra tay vì giúp cô, Hoắc Tư Nam không phải là loại phụ nữ không có trái tim, coi như Trình Kiêu đang khoe khoang, cô đương nhiên không thể đâm thủng sự kiêu ngạo của Trình Kiêu được.

“Điểm Hương, mọi người nên trở về đi thôi! Xuất phát ngay trong đêm, đưa Trình Kiêu trở về Lĩnh Nam!” Hoắc Tư Nam đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt nhìn Điểm Hương.

Điểm Hương sững người một lúc, ngay lập tức hiểu ý của Hoắc Tư Nam.

“Nhưng mà, nếu bọn mình rời đi thì cậu phải sao đây?”

Hoắc Tư Nam nói: “Hai người yên tâm đi, dù sao mình cũng là con gái ruột của người đứng đầu nhà họ Hoắc, cho dù ông ấy trách mình, nhiều nhất cũng chỉ trách trong chốc lát.”

“Hơn nữa, ngày mai mình phải gả cho lão bi3n thái Cung Thành Ngọc, mình không tin ông ta cam lòng làm gì mình.”

Trình Kiêu nói: “Không cần thiết, tôi đã nói rồi, tôi sẽ thay cậu giải quyết nhà họ Cung.”

Hoắc Tư Nam cau mày, mắt nhìn Trình Kiêu mang theo sự trách móc, thực sự không nhịn được hỏi ngược lại: “Trình Kiêu, cậu có biết thế lực của nhà họ Cung ở Tây Ninh đáng sợ đến cỡ nào không? Bây giờ không phải lúc để cậu cậy mạnh, nghe lời tôi, đi nhanh đi!”

“Hai người là khách của tôi, Điểm Hương là bạn bè tốt nhất của tôi, tôi không thể liên lụy hai người!”

Trình Kiêu tựa vào lưng ghế sofa, sắc mặt bình thản, đôi mắt tựa sao, lời nói ra rất chậm, nhưng rất rõ ràng.

“Có lẽ nhà họ Cung gia trong mắt cậu cao đến mức không thể với tới, nhưng ở trong mắt tôi, phất tay thì có thể diệt, cậu chỉ biết thế lực của nhà họ Cung, lại không biết thủ đoạn của tôi.”

“Tôi đảm bảo với cậu, ngày mai, trên đời này không còn nhà họ Cung!”

Hoắc Tư Nam kinh ngạc nhìn Trình Kiêu, nếu không phải cô cảm nhận được khí chất khiến người ta không kìm lòng nổi muốn tin phục của Trình Kiêu, Hoắc Tư Nam nhất định đã cho rằng Trình Kiêu là một kẻ bị thần kinh điên cuồng ngạo mạn!

Nhà họ Cung ở Tây Ninh, thậm chí trong toàn bộ chủng tộc Hoa tộc, có thể được xếp vào top hai mươi dòng họ khổng lồ, lại bị Trình Kiêu nói rằng có thể bị tiêu diệt chỉ trong một cái phất tay?

Thật nực cười!

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của Trình Kiêu, từ tận đáy lòng, Hoắc Tư Nam không tin Trình Kiêu nhưng cô cũng không thể bác bỏ được.

Bình Luận (0)
Comment