Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 126

CHƯƠNG 126

“Trung y mới có bao nhiêu năm lịch sử? Y thuật tôi đã từng tiếp xúc là thứ các ngươi cả đời cũng không thể hiểu được.”

“Các người không làm được không có nghĩa tôi cũng không làm được.”

“Cuồng vọng!” Một lão chuyên gia khác gầm lên, tức giận đến mức cả người phát run.

“Cậu mới có bao nhiêu tuổi mà cũng dám coi thường đông đảo tiền bối như vậy! Số cầu chúng ta từng đi qua còn nhiều hơn số con đường cậu từng đi. Tuổi còn trẻ đã không biết tôn sư trọng đạo, trái lại còn cuồng vọng ngạo mạn, tương lai cũng khó mà thành nghiệp lớn!”

Vương Nguyên Bồi giơ tay ngăn cản đám người phía sau chuẩn bị đả kích Trình Kiêu: “Được rồi, trước tiên chúng ta nghe cậu ta nói đã!”

Sau đó Vương Nguyên Bồi nhìn chằm chằm Trình Kiêu, hỏi: “Tôi muốn biết như thế nào là âm khí thấu xương?”

Ninh Cát Sơn cũng có chút nghi ngờ hỏi: “Âm khí thấu xương là chứng bệnh gì? Phong hàn sao?”

“Hừ, âm khí thấu xương cái rắm? Đây căn bản là lời nói vô căn cứ, tôi thấy cậu ta căn bản không phải bác sĩ gì sất, giống mấy tên bói toán bậy bạ hơn!” Lão chuyên gia kia lẩm bẩm trào phúng.

Trình Kiêu không để ý đến ông ta, chỉ nhìn Ninh Cát Sơn bình thản nói: “Âm khí tôi nói không phải là hàn khí, mà là âm khí trong âm dương nhị khí.”

Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Ninh Cát Sơn, Trình Kiêu nói tiếp: “Thực ra trong trung y cũng có học thuyết âm dương ngũ hành. Trong cơ thể mỗi người đều có âm dương nhị khí, tuy nhiên bình thường đều bị vây trong trạng thái cân bằng. Nếu như âm dương mất cân bằng, dĩ nhiên là sẽ sinh bệnh.”

“Mà trong cơ thể bệnh nhân tràn đầy âm khí, dương khí đã cực kỳ yếu ớt, bà ấy có thể sống đến bây giờ đã là một kỳ tích.”

Tôn Đại Hải im lặng không lên tiếng, trong ánh mắt nhìn Trình Kiêu mang theo vẻ kinh ngạc. Nói đến trung y, không ai rõ ràng hơn ông ta, bởi vì nhà họ Tôn phía sau ông ta chính là đại biểu cho học thuyết ngũ hành trong trung y.

Thế nhưng, Tôn Đại Hải không tin Trình Kiêu lại hiểu mấy thứ này, dù sao Trình Kiêu cũng là người ông ta nhìn mà lớn lên, hơn nữa cho tới tận bây giờ Trình Kiêu chưa bao giờ tiếp xúc qua với trung y.Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mấy lão chuyên gia tây y tất nhiên là không tin. Bọn họ nghĩ âm khí Trình Kiêu nói liên quan đến chuyện quỷ thần.

“Hoang đường, đúng là nói bậy! Hiện tại sớm đã là thời đại khoa học kỹ thuật, bất cứ cái gì không có căn cứ khoa học đều là oai lý tà thuyết. Cái gì mà âm khí dương khí chứ, toàn là ăn nói vô căn cứ!”

Ninh Cát Sơn có chút mất hứng, nếu như trước đây có người nói những điều này với ông ta, ông ta có thể không tin. Nhưng từ khi ông ta tận mắt nhìn thấy Trình Kiêu trị khỏi bệnh cho Lôi Hồng Húc, Ninh Cát Sơn không thể không tin.

“Thầy Mã, nói chuyện không thể quá tuyệt đối. Văn minh Á tộc ta bác đại tinh thâm, nếu đã tồn tại thì tất nhiên phải có đạo lý. Ông không tin âm dương nhị khí, tôi tin!”

Lão chuyên gia lập tức chỉ vào Ninh Cát Sơn, nổi giận nói: “Hoang đường, ông đường đường là viện trưởng của bệnh viện nhân dân, sao lại đi tin tưởng oai lý tà thuyết như thế? Cấp trên thật sự là không nên giao vị trí trọng yếu như vậy cho ông!”

“Được rồi được rồi, bây giờ không phải là lúc cãi nhau!” Vương Nguyên Bồi không nhịn được nói.

Lão chuyên gia hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không phục đứng ở một bên. Ninh Cát Sơn cũng không chịu thua, kiên trì với ý kiến của mình.

Vương Nguyên Bồi nhìn Trình Kiêu, hỏi: “Cậu làm sao có thể chứng minh bệnh nhân mắc phải chứng âm khí thấu xương như cậu nói?”

Trình Kiêu nhìn về phía cô gái đeo kính râm to bản hỏi: “Lúc bình thường bệnh nhân sinh sống ở nơi suốt năm không nhìn thấy ánh mặt trời phải không?”

Trên gương mặt trắng nõn của cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Bình Luận (0)
Comment