Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1221

Chương 1221

Nhưng mà, cô phát hiện ánh mắt Trình Kiêu nhìn cô rất chân thành, và anh cũng không phải tùy tiện tìm một người qua loa lấy lệ để tháo gỡ sự lúng túng của mình.

Nghĩ đến dù sao mình cũng không có đồng đội, hơn nữa Trình Kiêu vừa mới bị loại đàn bà kia lấy oán trả ơn làm tổn thương, cô không nhịn được mà mềm lòng.

“Được thôi.” Cô gái mở to mắt, nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Trình Kiêu dường như nhìn ra cô gái đang suy nghĩ gì trong lòng, không khỏi khẽ mỉm cười rồi hỏi: “Cô tên là gì?”

“Lạc Tuyết Kỳ! Còn anh thì sao?” Cô gái hỏi ngược lại.

“Tôi tên Trình Kiêu.”

Thấy Trình Kiêu tìm được đồng đội mới nhanh như vậy, Dương Phi Yến cũng thở phào nhẹ nhõm: “Chúc mừng anh tìm được đồng đội mới.”

Trình Kiêu gật đầu, nhàn nhạt ừ một tiếng, coi như là đáp lại.

Dù bị Dương Phi Yến phản bội nhưng Trình Kiêu cũng không hề hận cô. Tình cảm càng sâu, hận càng sâu. Từ đầu đến cuối, Trình Kiêu luôn coi Dương Phi Yến như một người qua đường xa lạ, vì vậy sự phản bội của Dương Phi Yến cũng giống như sự lựa chọn của một người xa lạ vậy, Trình Kiêu cho răng việc này không liên quan gì đến anh.

Lạc Tuyết Kỳ hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Dương Phi Yến, mắng chửi: “Đồ dối trá!”

Mặc dù mọi người đều cho rằng hành vi của Dương Phi Yến là vô liêm sỉ, nhưng cô ta hiện giờ đang ở cùng một đội với Lý Vô Cực, không ai dám nói xấu cô ta.

Hơn nữa, bọn họ chỉ có thể ôm tâm lý hâm mộ Lý Vô Cực, ngay cả ghen tị cũng không dám có. Bởi vì Lý Vô Cực lợi hại đến mức bọn họ chỉ có thể ngửa mặt trông lên!

Cũng giống như một người ăn xin vậy, họ có thể ghen tị với một người ăn xin khác khi được người ta bố thí cho một bữa ăn thịnh soạn, và thậm chí cướp lấy. Tuy nhiên, họ không thể ghen tị với những người bố thí.

Thấy người tụ tập càng ngày càng đông, ông già Vô Cực Môn lạnh lùng nói: “Hiện tại chúng ta sẽ bắt đầu xông quan! Ai sẽ đánh trận đầu?”

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng, ánh nhìn của rất nhiều người đều tập trung về phía Lý Vô Cực.

Lý Vô Cực cười nhạt, khuôn mặt tràn đầy tự tin đưa tay ra với Dương Phi Yến: “Chúng ta đánh trận đầu đi!”

Dương Phi Yến đỏ mặt, vươn bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay Lý Vô Cực, tim đập thình thịch như nai con, cô ta xấu hổ cúi đầu, dùng giọng nói bé như tiếng muỗi kêu đáp lại: “Được!”

Ánh mắt ghen tị của những cô gái xung quanh kia nhiều đến mức có thể giết chết người!

Thực lực của Lý Vô Cực quả nhiên không tầm thường, hơn nữa anh ta đang ở Tiên Thiên đỉnh phong cảnh. Tuy Dương Phi Yến cũng ở Tiên Thiên đỉnh phong cảnh, nhưng thực lực lại kém xa Lý Võ Cực.

Một Lý Vô Cực, e rằng có thể đánh bại cả mười Dương Phi Yến.

Trình Kiêu thầm nghĩ: “Xem ra, tu luyện công pháp trong Cổ Võ giới có khác biệt rất lớn!”

Thực lực của ông già Vô Cực Môn kia rõ ràng đã bước vào hàng ngũ Hóa Cảnh tông sư.

Hai người Lý Vô Cực và Dương Phi Yến ở chung một chỗ, nhưng cũng không dám liều mạng, mục tiêu chỉ là cố gắng cầm cự trong mười chiêu.

Tuy nhiên, phong cách chiến đấu của cả hai lại khiến người ta không dám tâng bốc.

Bình Luận (0)
Comment