Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1105

1105

Được rồi, Trương Manh đang nhân cơ hội cháy nhà hôi của.

Chẳng qua Lâu Tĩnh Nhu cũng chẳng còn cách nào khác.

Lôi nữ vương vẫn luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, sợ rằng muốn tìm bà ta nhờ giúp đỡ còn khó hơn cả tìm Trình đại sư.

Hơn nữa, trong những người cô ta quen cũng không ai có thể nói chuyện được với Lôi nữ vương.

Bây giờ, chỉ có Trương Manh có thể giúp cô ta.

“Manh Manh, cậu yên tâm đi, tôi cũng hiểu quy định đó. Chờ hết giờ học, cậu đừng đi trước, chờ tôi ở cổng trường một lát.”

Lầu Tĩnh Nhu khẽ cản môi và âm thầm hạ quyết tâm cho Trương Manh chút lợi ích trước.

“Được, vậy hết giờ học lại nói.” Trương Manh cười ha hả nói, lúc này đương nhiên ngậm miệng không nói tới chuyện giúp đỡ nữa.

Lôi Công bĩu môi nhìn Trương Manh, thầm mắng: “Không biết Nghiêm Học Văn gặp phải vận cứt chó gì, không ngờ lại quen biết với Trình đại sư!”

“Xem vẻ đắc ý của bình hoa Trương Manh kia!”

Trình Kiêu liếc nhìn Trương Manh mỉm cười kỳ lạ.

Nếu Trương Manh biết được sự thật, cô ta có khóc không nhỉ?

Nhưng Trình Kiêu rõ ràng không có nghĩa vụ nói cho Trương Manh biết chân tướng, cứ để cho cô say sưa trong giấc mơ của mình thêm một lát đi!

Chẳng qua, Trình Kiêu không muốn để Lâu Tĩnh Nhu phải tốn kém, bước lên hai bước, nhìn Lâu Tĩnh Nhu và thản nhiên nói: “Tân Thủ sẽ không sao đâu, cô yên tâm.”

“Cô đừng tin Trình đại sư gì đó, cũng không cần tốn kém đâu, cứ yên tĩnh chờ thêm một ngày. Tôi bảo đảm ngày mai nhà họ Tân sẽ không sao nữa.”

Lâu Tĩnh Nhu kinh ngạc nhìn Trình Kiêu. Từ trước đến nay, cô ta chưa từng thấy Trình Kiêu nói chuyện đầy tự tin như vậy.

Ở trong ấn tượng của cô ta, Trình Kiêu vẫn luôn cúi đầu không nói, cho dù chịu hết sỉ nhục vẫn không phản kháng lại một lời nào.

Lâu Tĩnh Nhu đương nhiên sẽ không tin lời Trình Kiêu nói, chẳng qua sự tự tin của Trình Kiêu dường như cũng lây sang cô ta.

Khiến cô ta bất giác gật đầu, lựa chọn tin tưởng Trình Kiêu: “Được.”

Trình Kiêu không muốn cô ta tốn kém, đã dùng tới thủ đoạn đặc biệt, Lâu Tĩnh Nhu đương nhiên không có cách nào phản kháng.

Trương Manh ở bên cạnh thấy lợi ích vốn đã sắp tới tay lại đột nhiên bị Trình Kiêu phá hỏng, lập tức nổi giận.

“Trình Kiêu, đúng là buồn cười, anh chỉ là một tên nghèo mạt rệp thì lấy cái gì ra bảo đảm chứ?”

“Lâu Tĩnh Nhu, tôi nể tình hai chúng ta có quan hệ không tệ mới đồng ý giúp cậu. Nếu cậu tin tưởng một tên nghèo mạt như vậy cũng không tin tôi. Vậy sau này cậu đừng tới cầu xin tôi nữa. Học Văn nhà chúng tôi chắc chắn cũng không muốn nợ ân tình của Trình đại sư đâu.”

Lâu Tĩnh Nhu hơi hoảng, vội vàng đuổi theo nói: “Manh Manh, cậu đừng giận. Tôi cũng không biết vừa rồi tại sao lại đột nhiên đồng ý nữa.”

Bình Luận (0)
Comment