Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 936

Bạch Phong Bất sau khi biết được đứa con trai út Bạch Bác Văn bị đánh bị thương được đưa vào bệnh viện, thì cực kì phẫn nộ.

Bọn họ nhà họ Bạch ở Dương Thành cũng được xem như một nhân vật có máu mặt, vậy mà con trai bị người ta đánh lại còn không tìm ra đươc là ai. Bạch Phong Bất tức đến cỡ đánh tất cả vệ sĩ phụ trách bảo vệ Bạch Bác Văn.

Trằn trọc một hồi, Bạch Phong Bất mới tìm thấy bệnh viện được gọi là “Bệnh viện Dương Thành”.

Sự thật là, Diệp Trát đã cố tình phong tỏa tất cả thông tin về “Bệnh viện Dương Thành”, mục đích là để kéo dài thời gian đợi Triệu Hùng trở lại.

Diệp Trát tin rằng Triệu Hùng vội vã đem mẹ con Tống Quế Hoa rời đi, nhất định là đang tìm biện pháp giải quyết.

Đối với sự tình của Bạch Bác Văn, nhà họ Diệp đuối lí. Vì vậy khi đối với sự chỉ trích của nhà họ Bạch, Diệp Trát cũng chỉ có thể chịu đựng. Nếu không, một khi hai nhà không ai nể mặt nhauthì đối với ai cũng không có lợi.

Bạch Phong Bất chỉ biết rằng con trai bị đánh phải vào phòng phẫu thuật, chứ vẫn chưa biết được con trai bị Lỗ Ngọc Kỳ một đứa con gái đánh thành thái giám. Nếu để ông ta biết được việc này, đoán chừng sẽ giết Lỗ Ngọc Kỳ ngay tại chỗ.

“ Lão Bạch, ông bớt giận. Con trai ông còn đang phẫu thuật, đợi kết quả của cuộc phẫu thuật ra rồi nói sau. Số tiền nên bồi thường ông, Diệp Trát tôi nhất định sẽ bồi thường cho ông”. Diệp Trát khuyên bảo Bạch Phong Bất.

Bạch Phong Bất hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hừ, Diệp Trát, ông đừng có che chở cho con gái ông nữa. Con trai tôi và con gái ông bình thường hay gây ra mâu thuấn, hai đứa nhỏ đánh nhau ầm ĩ, từ trước đến nay thếnhưng tôi cũng chưa từng để trong lòng. Vậy mà ông thế mà lại dung túng con gái ông đánh con trai tôi bị thương, nếu như con trai tôi có bất trắc gì, nhà Bạch tôi sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diệp ông dễ dàng như thế đâu.”

Bây giờ chỉ có thể lấy kế hoãn binh, đợi Triệu Hùng trở lại. Nếu như Bạch Bác Văn thật sự chết trong phòng phẫu thuật, thế thì thật sự xong đời rồi.

Thực lực nhà họ Diệp tuy rằng so với nhà họ Bạch mạnh hơn chút, nhưng nếu như cả hai nhà dây dưa không dứt. Kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là hai nhà đều bị thiệt hại.

Lỗ Ngọc Kỳ nhìn thấy nhà họ Diệp vì bảo vệ mình mà thiếu chút nữa đối với nhà họ Bạch động thủ. Đặc biệt là Bạch Phong Bất, thái độ ức hiếp người quá đáng làm cô nhìn không nổi nữa.

Lỗ Ngọc Kỳ dũng cảm đứng ra,hùng hồn nói: “Này, lão già họ Bạch! Con trai ông là do tôi đánh bị thương, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Diệp cả. Ông có bản lĩnh thì nói tôi đây này.”

Diệp Trát và Cách Hòa nghe vậy, bất giác bị lời của Lỗ Ngọc Kỳ dọa cho khiếp sợ.

Nhà họ Diệp nhiều người làm như thế chính là vì để bảo vệ Lỗ Ngọc Kỳ. Nếu không một khi Lỗ Ngọc Kỳ có bất cứ sơ suất gì, Diệp Trát không biết ăn nói thế nào với Triệu Hùng.

Cách Hoa kéo Lỗ Ngọc Kỳ trở lại, nghiêm mặt nói: “ Tiểu Kỳ, cậu nói bậy cái gì vậy. Rõ ràng là chúng ta đánh tiểu bạch kiểm Bạch Bác Văn kia bị thương.”Cô ta quay mặt hướng Lỗ Ngọc Kỳ nháy mắt, ý là không để cho Lỗ Ngọc Kỳ nói bậy, có ba cô ta ra mặt giúp hai bọn họ, tạm thời có thể áp chế được Bạch Phong Bất.

Nhưng Lỗ Ngọc Kỳ là một người nghĩa khí, không muốn vì chuyện của bản thân mà liên lụy đến nhà họ Diệp.

“Cách Hoa,tớ biết mọi người là vì tốt cho tớ, nhưng họa này là do tớ gây ra, tớ không thể để mọi người gánh thay tớ được, tớ tự làm tự chịu, sẽ không gây liên lụy đến mọi người đâu.”

Bạch Phong Bất nghe xong mới biết đầu đuôi sự tình.

Nếu như sự việc này do nhà họ Diệp gây ra, thì ông còn có chút kiêng dè. Nhưng cô gái trước mắt này nhìn rất lạ mặt, nghe giọng không phải là người ở đây, Bạch Phong Bất làm sao có thể đặt Lỗ Ngọc kỳ vào mắt được.

“Cô gái, con trai của tôi là do cô đánh bị thương sao?” Bạch Phong Bất trên mặt nở nụ cười vô hại, nhưng trong ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.

“Đúng vậy.” Lỗ Ngọc Kỳ thản nhiên gật đầu thừa nhận, tay chống lên eo thon mảnh khí thế nói: “Lão già này,con trai ông ở khách sạn làm nhục con gái nhà lành. Bổn nữ hiệp đây đương nhiên là bênh vực kẻ yếu, rút dao tương trợ rồi.”

Bạch Phong Bất thiếu chút nữa là bị Lỗ Ngọc Kỳ chọc tức chết. Hắn đây mới có ngoài sáu mươi tuổi, vậy mà Lỗ Ngọc Kỳ cô gái này mở miệng ra là kêu” lão già”.

Ở Dương Thành ai mà không nể mặt gọi hắn một tiếng “Chủ tich Bạch” hoặc là “Lão Bạch”. Vậy mà lại bị một đứa vãn bối gọi là “Lão già!”

“Cô gái, cháu tên là gì? Là người ở nơi nào? Có lẽ ta và bố mẹ cháu có thể là chỗ quen cũ, ta sẽ nể mặt tha cho cháu.”

Bạch Phong Bất là một người thông minh, thấy con gái của nhà họ Diệp ở chung một chỗ với cô gái này, khẳng định có chút lai lịch. Nếu như là người không thể động vào, chỉ cần trừng phạt cảnh cáo một chút là được rồi! Nếu như cô gái này phía sau không có bối cảnh gì, thì đương nhiên ông phải vì con trai ông ra mặt, tuyệt đối sẽ không để Lỗ Ngọc Kỳ cô gái này sống sót rời khỏi Dương Thành.

Lỗ Ngọc Kỳ ra vẻ làm điệu bộ giang hồ, nói: “Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, là Lỗ Ngọc Kỳ ở tỉnh thành J. Còn về tên của ba tôi, ông còn chưa có tư cách để biết.”

Bạch Phong Bất nghe Lỗ Ngọc Kỳ là người ở tỉnh thành J xong, trong đầu nghĩ kĩ một hồi, hình như mười gia tộc đứng đầu ở tỉnh thành J không có họ Lỗ.

Nếu đã như thế, Bạch Phong Bất yên tâm rồi. Cho dù Lỗ Ngọc Kỳ cô gái này có chút gia thế đi chăng nữa, thì cũng chẳng có gì đáng lo ngại cả.

“Diệp Trát, nếu như vị Lỗ tiểu thư này đã đích thân thừa nhận người đánh con trai tôi bị thương là cô ta. Thì việc này không có liên quan gì đến nhà họ Diệp các người nữa. Hai nhà chúng ta cũng được xem như gia đình giàu có có máu mặt ở Dương Thành này, tôi cũng không muốn cùng ông bởi vì chuyện này mà làm mất hòa khí hai nhà. Lỗ Ngọc Kỳ cô gái này tôi nhất định phải mang đi, mong Diệp Trát ông cho tôi một chút thể diện. Ngày khác, tôi sẽ mở tiệc thiết đãi để cảm ơn ông.”

Cách Hòa gấp gáp nói: “ Nói bậy, việc này rõ ràng là cháu và Tiểu Kỳ cùng nhau gây ra. Chủ tịch Bạch, nếu ông dám bắt bạn cháu, Cách Hòa cháu đây đương nhiên không đồng ý.”

Diệp Trát một mặt khó xử, không ngờ đến Lỗ Ngọc Kỳ này lại tuỳ hứng như thế. Nếu như lúc này cứ tiếp tục bảo vệ Lỗ Ngọc Kỳ, hai bên có khả năng trực tiếp bức xé quan hệ của hai nhà. Nhưng Lỗ Ngọc Kỳ là trợ lý riếng của Triệu Hùng, làm sao có thể để Bạch Phong Bất nói mang đi là mang đi được.

“Lão Bạch, đứa trẻ này là bạn của nhà họ Diệp tôi, có chuyện gì nhà họ Diệp tôi chịu trách nhiệm là đúng rồi!” Sắc mặt của Diệp Trát ngưng trọng.

Bạch Phong Bất cười giễu cợt, trong ánh mắt lộ ra tia hung ác, nói: “Được ha! Diệp Trát! Ông cuối cùng cũng lộ ra đuôi hồ ly rồi. Nếu nhà họ Diệp đã nhiệt tình như thế, vậy đừng trách tôi không khách khí! Người đâu!”

“Có!”

Một nhóm người đàn ông mang vest đenchỉnh tề đồng thanh đáp.

Diệp Trát cũng khoát tay ra lệnh với những người bên cạnh: “Toàn bộ phòng bị!”

Đúng lúc đó, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra. Mấy nhân viên y tế mang áo choàng trắng đẩy Bạch Bác Văn ra ngoài. Bạch Phong Bất nhìn thấy thế liền mang theo nhà họ Bạch chạy tới cửa phòng phẫu thuật.

Diệp Trát cũng mang theo Cách Hòa và Lỗ Ngọc Kỳ đi đến trước cửa phòng phẫu thuật.

Một cuộc chiến tranh chấp tạm thời được hóa giải.

Bạch Phong Bất hỏi một vị bác sĩ lớn tuổi: “ Chủ nhiệm Lâm. Con trai tôi thế nào rồi?”

Bác sĩ Lâm người thực hiện chính trong cuộc phẫu thuật cho Bạch Bác Văn, thở dài nói: “Chủ tịch Bạch, con trai ngài xem như là giữ được tính mạng. Có điều, sợ rằng quãng đời sau này cậu ta không thể có quan hệ với phụ nữ được rồi.”

Bạch Phong Bất khó hiểu hỏi: “ Chủ nhiệm Lâm, ông nói thế là có ý gì?”

Chủ nhiệm Lâm giải thích: “Sự sống của con trai thiếu chút nữa không còn, có thể giữ lại mạng sống đã là may mắn lắm rồi. Sau này sẽ không có chức năngcủa đàn ông bình thường nên có nữa rồi!”

“ Cái gì?...”

Bạch Phong Bất nghe xong cả người chao đảo, hai người con gái vội đỡ ba mình.

Đại thiếu gia nhà họ Bạch sớm bị chết yểu, trong nhà ngoài đứa con trai út Bạch Bác Văn này ra thì chỉ có hai đứa con gái. Bây giờ Bạch Bác Văn đứa con trai này mất đi chức năng của người đàn ông,điều này có nghĩa là nhà họ Bạch sẽ không có người nối dõi.

Lỗ Ngọc Kỳ nghe xong vui mừng nói; “Con trai ông là một tiểu bạch kiểm, bình thường nói chuyện ẻo lả nhu nhược rồi, bây giờ biến thành thái giám, thật sự quá phù hợp với hắn rồi, đỡ khỏi phải ra ngoài làm hại con gái nhà lành! Này, lão già kia, sao mặt ông có chút khó coi vậy.”
Bình Luận (0)
Comment