Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 929

Triệu Hùng mang Hà Ngọc Kỳ đến “Tứ Dương Lầu” ăn đầy đủ mọi món ngon, nha đầu kia cảm thấy rất mãn nguyện, cũng không còn đòi đi đến bờ sông tham quan.

Đến lúc tính tiền, Triệu Hùng đem thẻ VIP do Trương Tử Thạch tặng đưa cho quản lí.

Việc tiêu thụ của nhà hàng phải có hồ sơ ghi chép, ngay cả với những đơn hàng miễn phí, cũng cần có chữ kí của người quản lí hoặc đem số “thẻ VIP” ghi chép vào hồ sơ. Nếu không sẽ không đối chiếu được hóa đơn khi thanh toán hoặc đối chiếu tài khoản.

Hà Ngọc Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên, Triệu Hùng vậy mà còn có thẻ VIP miễn phí của nhà hàng này, không tránh khỏi càng thêm ngưỡng mộ Triệu Hùng.

Ăn cơm xong, Triệu Hùng không dừng lại nữa mà lái xe đưa Hà Ngọc Kỳ đi thẳng đến Diệp gia ở thành phố Vinh.

Lần trước, Triệu Hùng đi cùng đoàn người, Diệp gia lúc ấy đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, vậy nên lần này Triệu Hùng đến nhà thăm hỏi, còn đem theo rất nhiều quà tặng.

Quản gia dẫn theo Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ vào trong nhà.

Hà Ngọc Kỳ bị phong cách trang trí ở nhà họ Diệp làm cho kinh ngạc đến phát ngốc rồi!

Có một loại cảm giác như đang được xuyên không trở về thời đại nhà Thanh vào mấy ngàn năm trước!

Triệu Hùng cũng không có nói rõ cho Hà Ngọc Kỳ biết bối cảnh thật sự của nhà họ Diệp.

Cách Hoa hay tin Triệu Húc đến thăm, vội vàng chạy ra tiếp đón.

Tính cách cô gái này giống hệt như Hà Ngọc Kỳ, đều là men! Không phải kiểu hiền lành, thục nữ như tiểu thư. Ngày thường làm việc cũng chỉ dựa trên sở thích và ý mình.

“Triệu Hùng!”

Cách Hoa chạy đến gần Triệu Hùng, cười khanh khách chào đón.

“Năm mới vui vẻ, Cách Hoa!” Triệu Húc nói.

“Năm mới vui vẻ!” Cách Hoa cười lên, ánh mặt dừng trên người của Hà Ngọc Kỳ đang đứng cạnh Triệu Húc, kinh ngạc hô một tiếng: “Cô là ai vậy?”

“Tôi tên Hà Ngọc Kỳ! Là trợ lý cá nhân của Triệu Hùng.”

Không đợi Triệu Hùng kịp lên tiếng, Hà Ngọc Kỳ liền tự giới thiệu bản thân.

Hà Ngọc Kỳ giương đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Cách Hoa: “Cô tên Cách Hoa?”

“Đúng vậy!” Cách Hoa gật gật đầu

“Là tên thật hay là tên giả?” Hà Ngọc Kỳ hỏi.

Cách Hoa cười nói: “Chỉ là một cái tên mà thôi, không cần phải để ý!”

Cách Hoa chưa bao giờ nói cho người lạ nghe về gia thế của mình.

“Triệu Hùng, Tiểu Nhã không đến cùng anh sao?” Trên mặt Cách Hoa thoáng lên vẻ thất vọng.

“Không có, anh đến thành phố Vinh làm việc, cũng không phải đến để du lịch. Đúng rồi, em đừng nói cho Tiểu Nhã biết anh đã đến thành phố Vinh. Vài ngày sau anh đã đi rồi!”

“Anh đi đâu?” Cách Hoa hỏi.

“Đến tỉnh Hải Hoa làm việc!”

Cách Hoa nghe xong lời này của Triệu Hùng, không khỏi nhướng mày, chu đôi môi nhoe nhắn gợi cảm lên, nói: “Anh cũng thật vội!”

Lúc này, Hà Ngọc Kỳ ở bên cạnh đột nhiên xen vào: “Tiểu Nhã mà hai người nói là ai vậy?”

Triệu Hùng lo lắng Hà Ngọc Kỳ sẽ nói chuyện này với vợ mình, vội vàng giải thích: “Là bạn của Cách Hoa!”

Đúng lúc này, giọng cười sang sảng của Diệp Trát đã từ ngoài vọng vào.

“Triệu Hùng! Cậu đến rồi à?”

Triệu Hùng cầm quà tặng trong tay giao cho Cách Hoa, vội vàng đi lên chào hỏi Diệp Trát: “Ngài Diệp, năm mới vui ve!”

“Được, tốt lắm!” Diệp Trát gật gật đầu, liếc mắt đến Hà Ngọc Kỳ đang đứng cách đó không xa, nói với Triệu Hùng: “Bên ngoài lạnh, mau vào trong nhà nói chuyện đi!”

Hai người vừa đi vừa cười nói vô vùng vui vẻ tiến vào biệt thự của nhà họ Diệp.

Lần trước, lúc Triệu Hùng đến thành phố Vinh, vẫn luôn ở nhà của Diệp gia. Cho nên, anh đối với Diệp gia rất có cảm tình. Còn nữa, Diệp gia luôn âm thầm giúp đỡ chính mình, anh chính là còn thiếu nợ Diệp gia một phần nhân tình lớn.

Sau khi người hầu pha trà xong, Diệp Trát rót cho Triệu Hùng một ly, đưa tay xoa xoa chòm râu rậm trên mặt, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, cậu đến thành phố Vinh là có việc gì?”

“Ngài Diệp, tôi thật không dám giấu giếm. Tôi có việc muốn nhờ Diệp gia giúp đỡ!”

“Chuyện gì?” Diệp Trát nhíu mày nhìn Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng nói với Diệp Trát về tình hình công ty của mình, hiện đang bị bao vây bởi “tập đoàn Khải Thời”. Anh muốn nhờ sự giúp đỡ của Diệp gia.

Diệp Trát nghe xong, lúc sau nói: “Triệu gia đem cậu trục xuất ra khỏi gia đình, việc này đã bị cánh truyền thông phanh phui, tôi sớm đã nhìn không thuận mắt! Cậu yên tâm đi!, Diệp gia tôi nhất định sẽ giúp đỡ cậu hết lòng, cần tiền có tiền, cần người tôi sẽ cung cấp người!”

Diệp Trát là một người đàn ông có nhân cách rất tốt, chỉ cần ông ấy nhận định người này tốt, ông ấy sẽ kết giao bạn bè và giúp đỡ tận tình.

Mắc dù Diệp Trát và Triệu Hùng chênh lệch nhau về tuổi tác, nhưng hai người họ nói chuyện vô cùng ăn ý, gần như muốn đem Triệu Húc kết làm “Bạn tâm giao”. Hơn nữa, Triệu Húc còn giúp đỡ “Phòng thương mai ở thành phố Vinh” hóa nguy thành an, nó cũng cho Diệp Trát thấy phần nào năng lực và trình độ của Triệu Hùng.

Thấy Diệp Trát thống khoái đáp ứng trợ giúp anh như vậy, Triệu Hùng cũng rất vui vẻ. Đối diện với Diệp Trát liên tục cảm ơn: “Ngài Diệp, lần trước chúng tôi đến đây du lịch, Diệp gia đã âm thầm giúp đỡ tôi rất nhiều, lần này lại nhờ sự giúp đỡ của anh, nếu sau này, có việc gì cần dùng đến Triệu Hùng, tôi nhất định sẽ không bao giờ do dự!” 

Diệp Trát khoát tay áo nói: “Nói quá rồi! Tôi và bố của cậu cũng là chổ bạn cũ của nhau. Đối với cậu cũng rất có hảo cảm. Bất quá, bọn ta suy nghĩ khác nhau, bố của cậu bị tập đoàn Khải Thời buộc tội, trục xuất khỏi vị trí chủ tịch, cậu lại bị trục xuất khỏi Triệu gia, lại còn bị đối xử bất công. Con người tôi a! được cái rất ghi thù, thấy cậu gặp khó khăn, đương nhiên phải rút dao tương trợ, không tiếc giá nào.”

“Ngài Diệp, Diệp gia của ngài thật sự rất có thực lực nha! Huyết Tích Tử lần trước, thật sự là làm ta khiếp sợ một hồi.” Triệu Hùng nói với giọng cảm kích.

“Ha ha! Diệp gia chúng ta tất nhiên có thực lực, ở trong mắt người khác không tính là cái gì. Nhưng tuyệt không phải hạng người dễ bị người khác khi dễ. Cho nên, chỉ cần người khác không phạm đến ta, ta cũng sẽ không phạm đến người khác, tất cả chỉ vì muốn bảo vệ Diệp gia và sự nghiệp Diệp gia thôi!”

Triệu Hùng gật gật đầu, có thể lí giải được tình cảnh của Diệp Trát.

Đúng lúc này, quản gia lại vội vàng đi đến, nói với Triệu Hùng: “Ngài Triệu, ngoài cửa có người của Liêu Minh đến muốn gặp ngài!”

“Liêu Minh? Là ai?” Triệu Hùng hỏi.

“Chính là người lần trước tới tìm ngài”

“Triệu Hùng nghe vậy liền biết là Lãnh Ngạo, nói với quản gia: “Quản gia, dẫn anh ta vào đi!”

Quản gia đáp ứng một tiếng, lần nữa bước vào, sau lưng đã có thêm Lãnh Ngạo cùng với một người phụ nữ xinh đẹp còn có vài phần hiên ngang.

Người phụ nữ này là thủ lĩnh của “Liêu Minh”, được gọi là “Quân Sư!”

Triệu Hùng không nghĩ tới vị “Quân sư” này sẽ đến đây, cô ta là người có liên quan với sư phụ của mình.

Triệu Hùng vừa đặt chân đến thành phố Vinh của tỉnh Lam Sơn không lâu, “Liêu Minh” đã tìm được anh ta ở đây. Không khó để tưởng tượng thế lực, thực lực của “Liêu Minh” ở thành phố Vinh thực sự là thông thiên.

“Quân sư?” Triệu Hùng king ngạc kêu lên.

Người phụ nữ được gọi là quân sư kia gật gật đầu, biểu tình trên gương mặt không hề gợn sóng, trên người cô ta, tản mát ra một loại khí thế cường đại.

Đây không phải loại khí thế của một cường giả, mà là một loại tự tin thường thấy trên người của người quản lí.

Quân sư đối diện Diệp Trát nói: “Ngài diệp, tôi có thể cùng Triệu Hùng tán gẫu vài câu không?”

Cho dù là Diệp gia của thành phố Vinh cũng không dám đắc tội với người của “Liêu Minh”. Lần trước, Liêu Minh cùng Diệp gia liên thủ, đi trợ giúp Triệu Hùng, vì đã hợp tác qua một lần, nên độ tin tưởng lẫn nhau cũng tang lên đáng kể.

Diệp Trát gật gật đầu, nói: “Quân sư xin cứ tự nhiên! Các phòng bên trái trên lầu ba đều trống, các người có thể lên đó nói chuyện. Cô yên tâm, không có người nghe lén!”

Quân sư gật gật đầu, cùng với Triệu Hùng đi đến lầu ba!

Sau khi đi vào một phòng, Quân sư cùng với Triệu Hùng di chuyển ra ban công.

Triệu Hùng nhìn thấy biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Quân sư, lập tức hỏi: “Quân sư, đã xảy ra chuyện gì?”

Quân sư mở lòng bàn tay của mình ra, trên đó xuất hiện một huy hiệu hình ”Hỏa Thần”.

Quân sư nói với Triệu Hùng: “Đây là vật của sư phụ cậu, ông ấy đối với vật này vô cùng quý trọng, sẽ không dễ dàng vứt bỏ hoặc làm rơi mất. Thứ này, là do Liêu Minh chúng ta thu được từ một cuộc bán đấu giá, rất có thể, sư phụ của cậu đang gặp nguy hiểm!”
Bình Luận (0)
Comment