Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 888

Triệu Hùng không đồng ý với Tống Y Sa ngay lập tức, hai người im lặng suốt chặng đường, bước đi dọc theo bậc thang mà xuống núi.

Sau khi đến bãi đỗ xe, Triệu Hùng móc một hộp thuốc lá từ trong túi áo ra, đốt một điếu.

Anh dựa người vào cửa xe, nhả ra vài vòng khói đẹp mắt, nhìn Tống Y Sa mà nói: “Cô không cần phí thời gian ở Hải Phòng nữa đâu. Nếu tôi điều tra ra bối cảnh thân thế của cô không có vấn đề gì thì tự khắc sẽ giúp cô.”

“Thật không?” Tống Y Sa tỏ vẻ mừng rỡ, nói: “Em trai hư hỏng, em nói lời thì phải giữ lời đấy!”

“Đương nhiên là phải giữ lời!”

“Tuy nhiên, tôi có một thỉnh cầu.” Tống Y Sa cau mày, nói với anh.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Tống Y Sa, hỏi lại: “Thỉnh cầu gì?”

Tống Y Sa cười bất lực đáp: “Tôi sợ còn chưa kịp nhận được sự giúp đỡ của cậu thì đã bị người của tập đoàn Tam Giao thủ tiêu rồi. Nghe nói quanh cậu có không ít cao thủ, cậu có thể cho tôi mượn vài người để bảo vệ mình không. Đến lúc chỉ cần cậu có thể giúp tôi triệt tiêu tập đoàn Tam Giao thì tôi an toàn rồi.”

Triệu Hùng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: “Được thôi!”

Tống Y Sa thấy Triệu Hùng đồng ý với mình, bèn bước tới trước mặt Triệu Hùng, cười một cách quyến rũ: “Em trai hư hỏng, con người em thật sự rất làm người khác thích thú đó. Sao cứ thích làm vẻ lạnh lùng khó gần thế?”

“Đó là chuyện của tôi, cô đừng bắt tôi phải thay đổi quyết định.” Triệu Hùng vứt đầu lọc thuốc lá xuống đất, dùng chân dẫm lên vài cái.

“Ô kìa! Sao hung dữ mà cũng dễ thương nữa! Nhưng mà chị vẫn thích cậu lắm đó. Sau này không được gọi chị là mỹ nữ nữa, cũng không được gọi chị là tổng giám đốc Tống, cứ gọi chị Sa là được. Chị ấy mà, năm nay ba mươi lăm tuổi, thấy cậu cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi là cùng, kêu chị một tiếng chị cũng không làm em mất miếng thịt nào.”

Triệu Hùng không thèm quan tâm tới Tống Y Sa, quay người ngồi vào xe, nói với cô ta: “Đi theo tôi đến quán cơm!”

Tống Y Sa đáp một tiếng rồi vội vàng quay về xe mình, lái xe đuổi theo Triệu Hùng.

Triệu Hùng vừa lái xe vừa gọi điện cho Lan Ngọc Tâm của Cửu Đường, để cô ta lập tức lái xe đến quán cơm đối diện công ty vợ mình, bảo rằng có chuyện muốn bàn bạc với cô ta.

Sau khi cúp máy, Triệu Hùng sợ Tống Y Sa theo không kịp, lạc mất, nên cố ý lái chậm lại. Nếu không, với kĩ thuật lái xe của anh, Tống Y Sa rất nhanh sẽ không thể nhìn thấy gì kể cả đuôi xe anh.

Sau khi đến quán cơm, bởi vì còn lâu mới tới thời gian nghỉ trưa của công ty, nên trong phòng bao riêng chỉ có mỗi hai người Triệu Hùng và Tống Y Sa.

Tống Y Sa cởi áo khoác bên ngoài ra, bên trong cô ta mặc một chiếc áo cổ tròn màu xanh dương.

Triệu Hùng ngồi đối diện với cô ta, nhìn rõ mọi thứ, vậy nên để giảm ngượng ngùng, Triệu Hùng cầm ấm trà lên rót cho mình một ly trước rồi xoay bàn, tiếp đó rót cho Tống Y Sa một ly.

Triệu Hùng móc thuốc lá ra, đốt một điếu, nhìn Tống Y Sa nói: "Nói tình hình trước mắt của cô đi?"

Tống Y Sa thấy Triệu Hùng rót nước cho mình, lại giả vờ lạnh nhạt nên biết anh là một người trong nóng ngoài lạnh.

Tuy rằng thời gian tiếp xúc giữa cô và Triệu Hùng không nhiều, nhưng thông qua những động tác nhỏ của người khác mà có thể đoán được đây là người như thế nào. Đặc biệt là nhìn thấy được thực lực của Triệu Hùng, lúc này mới chắc chắc quyết định rằng phải hợp tác với Triệu Hùng.

Tống Y Sa nói: "Truyền thông bên ngoài đưa tin rằng chồng tôi là Nhiếp Hổ, bởi vì tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời. Thật, sau này khi tôi điều tra thì mới phát hiện là do người của tập đoàn Tam Giao nhúng tay vào. Ở tỉnh Hà Giang, tập đoàn Tam Giao và tập đoàn Y Hổ của chúng tôi vốn đã là như nước với lửa. Sau khi chồng tôi qua đời, tập đoàn Tam Giao bắt đầu bắt tay với các thế lực khác tiến hành ngăn chặn và công kích toàn diện với tập đoàn Y Hổ của tôi. Trước đó, tôi có quen biết với đường chủ của công ty Cửu Đường nên mới muốn mượn tay của công ty Cửu Đường, kết hợp lại mà đối phó với tập đoàn Tam Giao. Nhưng Lan đường chủ nói công ty Cửu Đường bây giờ do cậu làm chủ, cô ấy không đồng ý ngay lâp tức với tôi, chuyện sau đó thì cậu biết cả rồi đấy."

Nghe xong những gì Tống Y Sa nói. Triệu Hùng im lặng một lúc lâu. Điếu thuốc trên tay cũng nhanh chóng tàn hết một nửa.

Triệu Hùng ngẩng đầu, truy vấn Tống Y Sa: "Tập đoàn Tam Giao ngoại trừ bắt tay với những thế lực khác ra thì có còn hợp tác với người nào khác nữa không?"

Nét mặt Tống Y Sa trở nên trầm trọng, cô ta nói: "Tập đoàn Hoài An."

"Gì cơ, tập đoàn Hoài An á?" Triệu Hùng kinh ngạc kêu lên.

"Nhưng mà nghe nói rằng họ vẫn đang ở giai đoạn bàn bạc. Nhưng nếu tập đoàn Tam Giao có được sự trợ giúp của tập đoàn Hoài An thì e rằng tôi chỉ còn cách chạy khỏi tỉnh Hà Giang mà thôi."

Triệu Hùng không ngờ, tập đoàn Hoài An sẽ nhúng tay vào chuyện này, xem ra tập đoàn Hoài An cũng có ý đồ tiến quân vào tỉnh Hà Giang nên mới ra tay giúp đỡ tập đoàn Tam Giao.

Triệu Hùng nói với Tống Y Sa: "Tôi có chút giao tình với tập đoàn Hoài An. Cô quay về đánh tiếng với bên ngoài, cứ bảo rằng là tôi ra tay giúp đỡ cô, để xem thử thái độ của tập đoàn Hoài An ra sao?"

"Cậu quen biết với người của tập đoàn Hoài An?" Tống Y Sa kinh ngạc hỏi lại.

Triệu Hùng "Ừm!" một tiếng, gật đầu với cô ta. Nhưng anh cũng không nói rõ với Tống Y Sa quan hệ của mình với tập đoàn Hoài An.

"Tốt quá! Em trai thối, xem ra chị tìm đúng người rồi."

Tống Y Sa đứng dậy bước đến bên cạnh Triệu Hùng, ngay lập tức, Triệu Hùng ngửi thấy mùi nước hoa đặc biệt trên người cô ta.

"Cô tính làm gì?" Triệu Hùng xê người sang chỗ khác.

Tống Y Sa cười phốc thành tiếng, nói: "Sao cậu lại sợ thế? Chị cũng không tính ăn thịt cậu. Em trai này, chị chỉ muốn ngoắt tay với cậu, miễn cho sau này cậu hối hận."

"Ngoắt tay á?" Triệu Hùng trừng to mắt.

Con nít mới chơi những trò này, Tống Y Sa là tổng giám đốc của của một công ty đàng hoàng, "Chị đại" của tỉnh Hà Giang mà lại đi diễn trò này với mình.

"Đúng rồi, ngoắt tay!" Tống Y Sa cười thành tiếng.

Triệu Hùng đưa ngón út ra, ngoắt tay với Tống Y Sa.

Tiếp đó nghe thấy Tống Y Sa nói rõ to từng chữ với anh: "Ngoắt tay hẹn ước trăm năm không được thay đổi!"

Triệu Hùng cười phụt một cái, thầm thấy mình giống như vừa bước chân lên thuyền giặc.

Mười mấy phút sau, Lan Ngọc Tâm của Cửu Đường đẩy cửa bước vào. Lan Ngọc Tâm thấy Tống Y Sa cũng ở đó, thấy hơi ngạc nhiên, để lộ vẻ kinh ngạc.

Tống Y Sa chào một tiếng với Lan Ngọc Tâm: "Lan đường chủ!"

"Tổng giám đốc Tống cũng ở đây à!" Lan Ngọc Tâm cười nhẹ một cái, ngồi vào bên cạnh Triệu Hùng.

Triệu Hùng rót một ly trà cho Lan Ngọc Tâm, nói: "Lan đường chủ, cô điều Quách Chính Lương của Tây Đường đến tỉnh H đi, giúp chị Sa chút chuyện."

"Anh Triệu, anh quyết định nhúng tay vào việc này rồi sao?" Lan Ngọc Tâm hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu, nói: "Ngoài Tây Đường của Cửu Đường ra, tôi sẽ cho Tàn Kiếm sang trước, còn Quách Chính Lương của Tây Đường thì nghe theo hiệu lệnh của chị Sa khi có chuyện."

"Đã rõ, sau khi về tôi sẽ bàn giao lại chuyện này!" Lan Ngọc Tâm đáp lại.

Tống Y Sa thấy Triệu Hùng cuối cùng cũng chịu gọi mình là chị Sa thì cực kì phấn khởi. Hơn nữa, Triệu Hùng phái người của Cửu Đường và Tàn Kiếm đi giúp mình, có sự trợ giúp lớn mạnh thế này, nghĩ chắc sẽ làm tập đoàn Tam Giao tạm ngưng một thời gian.

Triệu Hùng lấy điện thoại ra gọi cho bà xã Lý Thanh Tịnh, nói mình và Tống Y Sa, có cả Lan Ngọc Tâm cũng đã tới rồi, hỏi cô khi nào thì tới.

"Em sang liền, em vừa xong việc đây này!"

Lý Thanh Tịnh cúp máy xong thì kêu trợ lí Đặng Gia Hân tới, đưa cô tới quán cơm.

Tống Y Sa kéo Lý Thanh Tịnh lại nói chuyện rôm rả, hai người đều là nữ cường nhân của giới kinh doanh, nói chuyện rất hợp.

Khi Lý Thanh Tịnh nói đến xưởng chế tạo của công ty mỹ phẩm mình vừa mở thì Tống Y Sa lập tức đáp: "Em dâu, thị trường ở tỉnh Hà Giang, em cứ để cho chị. Chị đảm bảo rất nhanh sẽ giúp em mở mang hệ thống tiêu thụ."

"Chị Sa, thế thì cảm ơn chị nhiều!"

"Đừng khách sáo! Nếu gặp chuyện gì khó khăn trong kinh doanh thì cứ nói với chị Sương."

"Vâng!" Lý Thanh Tịnh vui mừng gật đầu.

Dùng bữa trưa xong, Tống Y Sa cuối cùng cũng rời đi với Lan Ngọc Tâm.

"Triệu Hùng, anh đồng ý giúp chị Sa rồi sao?" Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng "Ừm!" một tiếng, nói: "Anh đã nói với Lan Ngọc Tâm rồi, chuẩn bị để Quách Chính Lương của Tây Đường qua trước. Ngoài ra anh cũng sẽ phái Tàn Kiếm sang làm vệ sĩ cho Tống Y Sa."

"Cũng được, chị Sa bây giờ đang trong tình thế nguy hiểm. Có Tàn Kiếm bên cạnh chị ấy, sẽ an toàn hơn nhiều. Thế khi nào anh tự đến tỉnh Hà Giang?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

"Sau Tết đi! Trước khi sang năm mới, anh còn có chuyện cần làm."

"Chuyện gì cơ?" Lý Thanh Tịnh cau mày hỏi.

Triệu Hùng khép hai bàn tay lại lên tai Lý Thanh Tịnh, nhỏ tiếng nói vài câu.

Lý Thanh Tịnh nghe xong, vẻ mặt hiện nét lo âu, lo lắng hỏi anh: "Anh đi một mình được không đấy?"

Triệu Hùng tự tin cười nói: "Thanh Tịnh, lẽ nào em đã quên anh đã hoàn toàn hồi phục thương thế rồi sao. Bây giờ, anh là người đứng thứ hai trong Thiên Bảng đấy. Ngoài mười mấy cao thủ Thần Bảng ra thì không ai có thể làm gì anh đâu."

"Thế anh nhớ cẩn thận, hay là đợi có tin của Bạch Hồng Liên rồi tính!..."
Bình Luận (0)
Comment