Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 872

Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại cho bà cụ Đào và giải thích đầu đuôi sự việc.

Bà cụ Đào rất tức giận, ngay lập tức gọi cô con gái thứ hai Đào Yên Hoa lại và mắng mỏ một phen. Sự việc này còn liên quan đến Đào Bằng, một người họ hàng xa của nhà họ Đào, bà cụ cũng mắng Đào Bằng một trận.

“Đi, hai người lập tức theo tôi đến bệnh viện xin lỗi Lưu Mỹ Lan!” Bà cụ Đào vừa nói vừa chỉ vào cô con gái thứ Đào Yên Hoa và Đào Bằng.

"Mẹ! Mẹ già rồi nên bị ngốc đi à? Chính con đàn bà Lưu Mỹ Lan kia đã dùng những thứ tầm thường như canh nóng để khiến Lý Quốc Lâm cảm động đấy. Nếu không, tại sao khi không mà mụ đó lại xun xoe như thế chứ?"

“Cô đang nói cái gì vậy?” Bà cụ Đào trợn tròn mắt, chỉ vào đứa con gái thứ hai Đào Yên Hoa của mình mà mắng: “Cô mắng tôi là đồ ngu à? Tôi chưa có chết đâu mà cô lại mất dạy thế hả? Sao tôi lại sinh ra một thứ độc ác như cô vậy chứ? Vả miệng năm cái cho tôi."

"Mẹ, con..."

Đào Yên Hoa cũng do dưới tình thế cấp bách nên mới lỡ miệng nói ra.

Gia giáo của nhà họ Đào cực kỳ nghiêm khắc. Là chủ gia đình, lời nói của bà cụ Đào rất có trọng lượng.

“Vả miệng!” Bà cụ Đào trừng mắt nhìn cô con gái thứ hai Đào Yên Hoa mà nói.

Dù trong lòng Đào Yên Hoa có một trăm hai mươi lần không bằng lòng, nhưng vẫn phải đưa tay tát vào mặt mình năm cái. Đào Bằng còn thê thảm hơn, phải liên tiếp tự tát mình hơn chục cái thì bà cụ Đào mới chịu cho dừng tay.

Bà cụ gọi con trai cả Đào Yên Nguyên và nói: "Yên Nguyên, chuẩn bị một chiếc xe! Chúng ta phải đến bệnh viện xã Khang Đạt ngay bây giờ. Đào Yên Hoa, nếu cô không được Lưu Mỹ Lan tha thứ, tôi sẽ đích thân đưa cô đến đồn cảnh sát."

Đào Yên Hoa rùng mình sợ hãi, không ngờ bà cụ lại bênh vực con đàn bà Lưu Mỹ Lan này.

Sau khi đến "bệnh viện xã Bảo Đạt", Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đã ở trong phòng bệnh.

Triệu Hùng đã trả tiền thuốc men cho Lưu Mỹ Lan. Dù sao thì mẹ con Lưu Mỹ Lan cũng mới mua một căn nhà nên trong tay họ không có nhiều tiền tiết kiệm.

Nhìn thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến đây, Lưu Mỹ Lan trừng mắt nhìn con gái Phùng Anh Nam của mình, biết đây chính là chuyện tốt do con gái mình làm.

Bà ấy áy náy nói với Lý Thanh Tịnh: "Cô Lý, tất cả đều do con gái tôi không hiểu chuyện. Tôi không cho nó thông báo cho mọi người nữa, không ngờ nó lại tự ý giải quyết. Mọi người ai cũng bận rộn bao chuyện mà còn dành thời gian đến thăm tôi. Thực sự khiến tôi cảm thấy rất áy náy."

"Dì Lưu, chuyện này không thể trách cô giáo Phùng được. Đó đều là lỗi của mẹ cháu. Cháu thay mặt bà ấy xin lỗi dì!" Lý Thanh Tịnh cúi đầu với Lưu Mỹ Lan.

“Cô Lý, đừng cúi đầu với tôi. Tôi không nhận nổi đâu.” Lưu Mỹ Lan hoảng sợ nói.

“Triệu Hùng, anh đi giúp dì Lưu thanh toán tiền thuốc men đi.” Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng.

“Không cần, tôi đã trả rồi!” Phùng Anh Nam nói.

Triệu Hùng đáp lại nhưng vẫn đi đến cửa sổ thanh toán để giúp gia hạn một số khoản đặt cọc nằm viện. Sau khi thanh toán tiền thuốc men xong, anh lại bước vào và trò chuyện với Lưu Mỹ Lan cùng với vợ anh Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng đã hỏi bác sĩ, Lưu Mỹ Lan bị đa chấn thương các mô mềm trên cơ thể, phải nhập viện ít nhất năm ngày. Không ngờ mẹ vợ Đào Yên Hoa lại ra tay độc ác như vậy.

Trong khi những người trong phòng bệnh đang nói chuyện phiếm, cánh cửa của phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Ngay sau đó, bà cụ Đào chống gậy đi vào cùng với con trai cả Đào Yên Nguyên, cô con gái thứ hai Đào Yên Hoa và Đào Bằng.

Nhìn thấy bà cụ Đào đích thân đến đây, Lý Thanh Tịnh vội vàng bước lên đón tiếp: "Bà ngoại, sao bà lại đến đây?"

Bà cụ nói: "Mẹ con đã làm chuyện ngu xuẩn, đương nhiên bà phải dẫn mẹ con đến đây xin lỗi người ta."

Dưới sự giúp đỡ của Lý Thanh Tịnh, bà cụ Đào bước đến trước giường bệnh của Lưu Mỹ Lan. Thấy bà ấy bị thương rất nặng thì cất lời xin lỗi: "Cô Lưu, thực sự xin lỗi! Con gái tôi làm việc xằng bậy, tôi đã bắt nó đến đây xin lỗi cô."

Lưu Mỹ Lan không ngờ rằng ngay cả mẹ của Đào Yên Hoa cũng bị kéo vào chuyện này.

Bà cụ trước mặt đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần rất minh mẫn, khí thế mạnh mẽ. Thoạt nhìn không phải là một người phụ nữ bình thường.

Lưu Mỹ Lan vội vàng nói: "Bà cụ! Chỉ bị thương một chút thôi cũng không sao. Bà lại đích thân đến đây, thật sự khiến cho tôi sợ hãi bất an."

“Là do con gái nhất thời hồ đồ nên mới làm ra chuyện sai lầm.” Bà cụ Đào gọi con gái thứ hai Đào Yên Hoa và Đào Bằng: “Hai đứa kia còn không mau đến đây?"

Đào Yên Hoa và Đào Bằng đã thành thật đến gần Lưu Mỹ Lan.

Có sự hiện diện của bà cụ Đào, Đào Yên Hoa căn bản không dám gây rắc rối gì. Bà ấy cúi người xin lỗi Lưu Mỹ Lan: "Cô Lưu, tất cả là lỗi của tôi, chỉ trách tôi quá bốc đồng. Tôi đến đây để xin lỗi cô. Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi phí chữa bệnh đến cùng. Ngoài ra, chi phí dinh dưỡng và chi phí hao tổn, tôi cũng sẽ chi trả. "

Khi Phùng Anh Nam ở bên cạnh nghe thấy Đào Yên Hoa chỉ lo nhắc đến "tiền", chỉ xin lỗi qua loa cho xong chuyện thì căm phẫn mà nói: "Bà có tiền thì giỏi à? Nếu không phải vì mặt mũi của anh Triệu và cô Lý thì tôi nhất định đã gọi cảnh sát tới bắt bà rồi."

Bà cụ Đào mỉm cười nói với Phùng Anh Nam: “Con gái nhỏ đừng xúc động!” Nói xong, bà nói với đứa con gái thứ hai Đào Yên Hoa: “Xin lỗi người ta cho đàng hoàng.”

"Cô Lưu, Đào Yên Hoa tôi sai rồi." Vừa nói, bà ấy vừa tát vào mặt mình hai cái, hai tiếng "bốp, bốp" chói tai vang lên.

“Đào Bằng, đến lượt cậu!” Bà cụ Đào trầm giọng nói.

Đào Bằng tự tát mình mười cái liên tiếp, khiến khóe miệng sưng tấy lên.

Lưu Mỹ Lan thở dài nói: "Bà cụ, coi như xong! Nếu chị Lý không muốn tôi tiếp xúc với ông Lý thì sau này tôi sẽ không tiếp xúc với ông ấy nữa là được. Gia đình bình thường của chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định mà không có phiền toái gì thôi. Bà cụ, xin thông cảm cho tôi đang bị thương nên không thể tiếp đãi bác chu đáo. Nếu có thời gian, bà có thể đến nhà ngồi chơi, tôi sẽ tự tay nấu vài món ngon cho bà nếm thử."

Bà cụ Đào gật đầu cười nói: "Được, có cơ hội thì tôi sẽ đi. Cô dưỡng thương cho tốt, nếu có khó khăn gì hãy nói với Thanh Tịnh, nhà họ Đào chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."

“Dạ, cảm ơn!” Lưu Mỹ Lan nói.

“Vậy cô dưỡng thương cho tốt, chúng tôi về trước!” Bà cụ Đào nói.

Lưu Mỹ Lan gật đầu nói: "Anh Nam, tiễn bà cụ đi con."

Phùng Anh Nam đáp rồi đưa bà cụ Đào và những người khác đến cửa bệnh viện.

Lần này, cả Đào Yên Hoa và hung thủ gây chuyện đều đích thân đến xin lỗi, hơn nữa còn tự tát vào mặt họ, bấy giờ Phùng Anh Nam mới nguôi giận.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ở lại bệnh viện thêm một lát, sau đó mới rời khỏi bệnh viện xã Bảo Đạt và trở về nhà.

Năm mới đang đến gần, rất nhiều việc trong công ty đều chờ Lý Thanh Tịnh quay lại giải quyết. Triệu Hùng cũng có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong. Lần này trở lại Hải Phòng, chỉ lo bận việc của bố vợ Lý Quốc Lâm và mẹ vợ Đào Yên Hoa.

Buổi tối, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng, ngày mai cô sẽ đi làm. Công ty có quá nhiều việc cần phải giải quyết vào trước cuối năm.

Triệu Hùng cảm thấy có chút xót xa cho bà xã Lý Thanh Tịnh, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của bà xã Lý Thanh Tịnh mà nói: "Thanh Tịnh, chúng ta không thiếu tiền nữa, đừng cố gắng quá! Trước kia em đã nuôi anh, bây giờ đến anh nuôi em vẫn dư dả! Sức khỏe vẫn quan trọng hơn, em đừng để bản thân quá mệt mỏi."

"Không sao, em vẫn còn trẻ. Tuổi trẻ không chăm chỉ, khi về già sẽ không còn gì nữa. Em vẫn chưa đến lúc để anh nuôi em đâu." Lý Thanh Tịnh nở nụ cười.

“Em như vậy sẽ làm cho anh không có cảm giác thành tựu.” Gương mặt Triệu Hùng chứa đầy vẻ bất đắc dĩ.

"Sao đây? Vậy em giống như chim hoàng yến, được anh nuôi cho anh có cảm giác thành tựu?"

"Tại anh thương em thôi mà!"

Triệu Hùng dán lên và hôn lấy đôi môi mềm mại của bà xã Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh bị Triệu Hùng trêu chọc đến nỗi tim đập thình thịch, vội vàng đẩy Triệu Hùng ra, trịnh trọng nói: "Đúng rồi, không phải người đã chữa trị cho anh bảo anh tới đạo quán ở Hòa Sơn để tìm ông ấy sao?"

Triệu Hùng "ừ" một tiếng rồi nói: “Vẫn chưa trở lại đó, bận lo chuyện bố mẹ em. Sáng sớm ngày mai anh sẽ đến đạo quán Hòa Sơn. Vợ à, tranh thủ khoảng thời gian tuyệt vời này, chúng ta tiếp tục tạo em bé đi ha?” Dứt lời liền ngã vào trên người Lý Thanh Tịnh.

"A! Đồ khốn nạn, lại bắt nạt em, đừng!..."
Bình Luận (0)
Comment