Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 864

Triệu Hùng cầm thắt lưng Rồng Lân trong tay rồi bắt đầu thi triển chiêu thức Triền Ti Tiên phóng tới đánh rơi ba cây dao rớt xuống mặt đất.

Rồi Triệu Hùng không để Lục Tiểu Xuyên kịp phi tiếp đao lần nữa, anh đã đánh ra một lúc ba chiêu Đơn Tiên Cái Đỉnh đánh về phía Lục Tiểu Xuyên.

Ngay khi Lục Tiểu Xuyên vừa né được, liền nghe thấy một tiếng bốp. Thì ra là tiếng roi Rồng Lân đập xuống đất, tạo thành một cái hố to bằng lốp xe.

Lục Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua cái hố sâu, không khỏi giật mình. Nếu cây roi đánh vào đầu của anh ta thì chắc chắn sẽ bị đầu rơi máu chảy. Anh ta nhìn Triệu Hùng bằng ánh mắt dò xét, ban đầu anh ta còn tưởng rằng tên nhóc Triệu Hùng này đang giở trò heo giả bộ ăn thịt hổ, hóa ra lại là một cao thủ giấu mặt.

Phát hiện này khiến Lục Tiểu Xuyên cảm thấy hoảng sợ, bắt đầu luống cuống tay chân.

Triệu Hùng giậm chân thi triển Cuồng Vân Bộ Pháp và thực hiện nhuần nhuyễn chiêu Cửu Long Tiên Pháp mà ông cụ Khổng đã dạy anh. Triệu Hùng dùng hết sức lực để đánh vào đầu của Lục Tiểu Xuyên.

Một đòn tấn công như vũ bão khiến Lục Tiểu Xuyên luống cuống.

Triệu Hùng nhận thấy rằng khi anh dùng chiêu thức Cửu Long Tiên Pháp của ông cụ Khổng dạy mà đã chiếm thế thượng phong trước Lục Tiểu Xuyên rồi, vậy nếu anh sử dụng Bùi Mân Kiếm Pháp thì chắc chắn anh ta sẽ không phải là đối thủ của anh.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng vô cùng thích thú.

Nếu cứ đà này thì chắc chắn anh có đủ sức để lọt vào vị trí thứ ba của bảng xếp hạng trên Thiên Bảng.

Lục Tiểu Xuyên thấy động tác của Triệu Hùng chậm lại, lập tức anh ta phi tới Triệu Hùng năm nhát dao.

Triệu Hùng giậm chân rồi hét to lên chữ “Tránh ra.” Và bằng tốc độ khó tin, anh đã tránh được cả năm mũi dao do Lục Tiểu Xuyên phi tới. Anh lại giậm chân hét rồi rồi bóng người chớp lên, thoắt một cái đã tới gần Lục Tiểu Xuyên rồi anh đấm cho anh ta một đấm.

Lục Tiểu Xuyên cũng tung một nắm đấm về phía Triệu Hùng, hai nắm đấm của hai người va vào nhau trên không trung.

Sóng gió do nội lực của hai người đánh ra đã tạo thành một trận gió đánh bật Triệu Hùng và Lục Tiểu Xuyên văng ra xa.

Triệu Hùng chỉ lùi lại hai bước, nhưng Lục Tiểu Xuyên lại lùi tới năm bước.

Hai người từ trên cao đáp xuống đất, Lục Tiểu Xuyên lộ vẻ hoảng sợ. Trước khi anh ta kịp định thần lại thì Triệu Hùng đã sử dụng tiếp chiêu Liên Hoàn Tiên rồi đánh tới tấp vào Lục Tiểu Xuyên.

“Rồng Lân.” Triệu Hùng hét lên, chiếc đai lưng được anh quất nghe vù vù, cứ một roi rồi lại một roi mà quất tới Lục Tiểu Xuyên.

Lục Tiểu Xuyên né tránh hết lần này đến lần khác, nhưng luồng gió từ Rồng Lân thổi tới khiến mặt anh ta đau đớn. Khi anh ta đang lúng túng chưa biết đỡ như thế nào thì đã nghe thấy tiếng “bốp” và chiếc roi của Triệu Hùng đã quất trúng lưng của Lục Tiểu Xuyên.

“Phụt...”

Lục Tiểu Xuyên phun ra một ngụm máu tươi, nếu không phải anh ta có nội lực thâm hậu thì có thể roi này đã gi3t chết anh ta rồi.

Lục Tiểu Xuyên thò tay vào túi, vội vàng phi tám nhát dao ném về phía Triệu Hùng.

Phi tám con dao là giới hạn cao nhất của Lục Tiểu Xuyên, tám con dao phi tới từ các góc độ khác nhau và tấn công Triệu Hùng bằng tốc độ nhanh như tia chớp.

Chỉ thấy Triệu Hùng bước đi lắt léo lần lượt tránh được năm nhát dao. Còn lại ba cái thì một cái cầm bằng tay trái, một cái cầm bằng tay phải và một cái cắn bằng răng.

Tám nhát dao phi tới là chiêu thức mạnh nhất của Lục Tiểu Xuyên nhưng tất cả đều bị Triệu Hùng bắt được.

Phát hiện này khiến Lục Tiểu Xuyên sợ hãi hết hồn hết vía.

Với bản lĩnh đáng sợ của Triệu Hùng thì ít nhất thực lực của anh phải xếp hạng năm trong Thiên Bảng.

Nghĩ đến đây, Lục Tiểu Xuyên liền lấy đà chuẩn bị chạy ra ngoài trốn.

Triệu Hùng lấy hai con dao đang cầm trong tay phi về phía Lục Tiểu Xuyên.

Kỹ thuật phi dao của Triệu Hùng chỉ ở mức trung bình nên Lục Tiểu Xuyên chỉ dựa vào nội lực thâm hậu của anh ta cũng dễ dàng tránh được. Triệu Hùng gỡ con dao đăng cắn trong miệng ra rồi tiếp tục phi tới chỗ Lục Tiểu Xuyên một lần nữa.

Con dao được phóng ra với tốc độ nhanh như điện xẹt, bay thẳng về phía đầu của Lục Tiểu Xuyên.

Lục Tiểu Xuyên nghe thấy âm thanh như xé gió bên tai vội cúi người xuống, lập tức con dao phi xẹt qua đầu anh ta sởn đi vài cọng tóc.

Lục Tiểu Xuyên cảm giác sởn gai ốc, anh ta như đã bị dọa cho sợ đến mức hồn bay phách lạc mà chạy mất dép. Thoáng chốc đã không thấy người đâu nữa.

Tô Linh Nguyệt đang đánh nhau bất phân thắng bại với Lãnh Ngạo, nhưng Lãnh Ngạo không phải là đối thủ của Tô Linh Nguyệt nên đã bị đánh trúng một lá bài.

Cô ta chỉ lo đối phó với Lãnh Ngạo vì cô ta nghĩ rằng việc Lục Tiểu Xuyên đối phó với Triệu Hùng dễ như là ăn một miếng bánh. Chợt cô ta thấy Lục Tiểu Xuyên chạy trốn mất dạng thì cô ta cũng không còn lòng dạ nào để tiếp tục chiến đấu nữa.

Tô Linh Nguyệt đánh một chưởng đẩy lùi Lãnh Ngạo.

Lãnh Ngạo thấy Tô Linh Nguyệt định bỏ chạy thì vội lao tới.

Tô Linh Nguyệt lại phóng ra mấy lá bài bay về phía Lãnh Ngạo.

Triệu Hùng thấy Lãnh Ngạo gặp nạn thì vội tung chiêu “quất roi” và “ném roi ngăn dòng chảy” ra chặn đứt tất cả các quân bài do Tô Linh Nguyệt ném ra rớt xuống đất hết.

Tô Linh Nguyệt nhìn thấy Triệu Hùng vội lập tức lao về phía anh. Không đợi cô ta đến gần, Triệu Hùng lại một lần nữa xuất chiêu Liên Hoàn Tiên để đánh Tô Linh Nguyệt.

Tô Linh Nguyệt lần lượt né tránh, chiếc mặt nạ trên mặt cô ta vô tình bị đòn roi Rồng Lân của Triệu Hùng đánh trúng. Chiếc mặt nạ rơi ra để lộ khuôn mặt thanh tú xinh đẹp.

Khi Triệu Hùng nhìn rõ mặt Tô Linh Nguyệt, liền kêu lên: ‘Thì ra là cô.”

Anh đã nhận ra rằng người phụ nữ trước mặt anh chính là cô gái xinh đẹp đã chia bài trong sòng bạc ngày hôm đó.

Tô Linh Nguyệt búng hai tay, một đống bài tú lơ khơ to lớn nhanh chóng bao lấy thân thể Triệu Hùng.

Triệu Hùng thi triển chiêu Triền Ti Tiên đánh bay tất cả các thẻ chơi bài xuống đất. Khi nhìn lại về phía Tô Linh Nguyệt thì cô ta đã trốn thoát.

“Lãnh Ngạo, cậu đi giúp bốn anh em nhà họ Mã còn tôi sẽ giúp Nông Tuyền.” Triệu Hùng nói với Lãnh Ngạo.

Lãnh Ngạo đáp lại rồi thoáng chốc đã vọt tới bên cạnh bốn anh em nhà họ Mã.

Bốn anh em nhà họ Mã chỉ xếp trong danh sách Địa Bảng, trình độ võ công so với anh em nhà họ Ngũ rõ ràng là thấp hơn.

Lãnh Ngạo lao đến kịp thời và ngay lập tức đã thay đổi tình thế.

Nông Tuyền cũng bị Trần Hoàng Vương ép buộc chỉ còn sức chống đỡ chứ không thể phản công lại được.

Trần Hoàng Vương đứng thứ ba mươi trong danh sách Thiên Bảng còn Nông Tuyền chỉ đứng thứ bảy mươi mốt. Giữa hai người vẫn có một khoảng cách nhất định.

Chính điều chênh lệch nho nhỏ này đã khiến Nông Tuyền phải chịu trận đòn tấn công liên tiếp của Trần Hoàng Vương. Hơn nữa hai chiêu thức Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam này có thể nói là kẻ thù không đội trời chung của Nông Tuyền.

Cả hai đã đánh nhau hơn hai trăm chiêu, ngay sau khi Trần Hoàng Vương và Nông Tuyền đập nhau một chưởng long trời lở đất thì Nông Tuyền bị nội lực của Trần Hoàng Vương làm cho kinh ngạc đến mức cảm giác máu sôi lên cuồn cuộn.

Trần Hoàng Vương cũng không ổn chút nào vì anh ta cũng bị Nông Tuyền đánh trúng mấy đấm. Mặc dù thương tích không nặng nhưng anh ta cũng đau đớn không chịu nổi.

Lúc này, đột nhiên Trần Hoàng Vương cảm thấy sau lưng truyền đến một trận âm thanh.

Anh ta vội vàng né sang một bên, lập tức nghe thấy một tiếng bốp. Dây lưng Rồng Lân của Triệu Hùng đập xuống đất tạo thành một cái hố sâu hoắm.

Trần Hoàng Vương đã nhận ra cả Lục Tiểu Xuyên và Tô Linh Nguyệt đều đã trốn thoát, nếu anh ta còn không chạy trốn thì sẽ không có cơ hội sống sót. Anh ta nhún chân định chạy trốn.

Nông Tuyền tiến tới ngăn cản Trần Hoàng Vương lại.

“Biến đi chỗ khác mau.”

Trần Hoàng Vương trợn mắt và đấm vào mặt Nông Tuyền một cú đấm.

Nông Tuyền đưa lòng bàn tay to chụp được cổ tay của Trần Hoàng Vương, không ngờ Trần Hoàng Vương lại là một người to con nhưng gầy sọm. Anh ta xoay lại vòng ra sau Nông Tuyền rồi thoắt một cái đã biến mất dạng.

Khi Nông Tuyền chuẩn bị đuổi theo, Triệu Hùng đã gọi anh ta: “Nông Tuyền, bỏ đi.”

Tại hiện trường lúc này chỉ còn anh em nhà họ Ngũ vẫn còn ngoan cố chống cự.

Khi hai người nhìn thấy Lục Tiểu Xuyên, Tô Linh Nguyệt và Trần Hoàng Vương đều bỏ chạy thì anh em nhà họ Ngũ cũng muốn chạy trốn theo. Tuy nhiên, hai người họ bị bốn anh em nhà họ Mã và Lãnh Ngạo ép sát nên không có cơ hội chạy thoát.

Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, đi giúp đám người Lãnh Ngạo để nhanh chóng giải quyết trận chiến.”

“Dạ, cậu chủ.”

Nông Tuyền đáp rồi chạy đến chỗ anh em nhà họ Ngũ.

Với bốn anh em nhà họ Mã, Lãnh Ngạo, Nông Tuyền thì anh em họ nhà họ Ngũ không thể chạy thoát.

Triệu Hùng xoay người đi vào trong phòng màu thép ở phía sau.

Căn phòng thép màu này được dùng để chứa đồ lặt vặt, Vân Dao đầu bù tóc rối trong căn phòng đó và không ngừng hét lên: “Tiểu Hối, Tiểu Hối.”

Triệu Hùng đến bên cạnh Vân Dao và hỏi: “Cô vẫn chưa tìm thấy đứa trẻ sao?”

“Vẫn chưa.” Vân Dao lắc đầu, rơi lệ nắm chặt cánh tay Triệu Hùng nói: “Anh Triệu, anh nhất định phải giúp tôi tìm đứa bé về.”

“Yên tâm đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng về vụ việc này.”

Triệu Hùng và Vân Dao đã chia nhau đi tìm kiếm, nhưng họ tìm cả nửa ngày vẫn không thấy đứa trẻ đâu.

“Anh Triệu, không thấy đứa nhỏ đâu. Tôi phải làm gì bây giờ?” Vân Dao hoảng sợ hỏi, nắm chặt lấy cánh tay Triệu Hùng.

Triệu Hùng suy nghĩ một lát, liền an ủi Vân Dao: “Đừng lo lắng, đứa bé không có ở đây thì nhất định vẫn còn ở trong tay Lục Tiểu Xuyên. Chúng ta đi tìm Lục Tiểu Xuyên để đòi đứa bé về.”

Vân Dao đã hoàn toàn mất đi lí trí ​​của chính mình nên chỉ biết gật đầu chết lặng.

Sau khi Triệu Hùng đưa Vân Dao ra khỏi căn phòng màu thép thì anh thấy anh em nhà Nhà họ Ngũ đang mặt mày ủ rũ thương tích đầy mình và đã bị Lãnh Ngạo, Nông Tuyền bắt.

Lãnh Ngạo hỏi Triệu Hùng: “Anh Triệu, xử lý hai người này như thế nào?”

“Phế hết võ công của bọn họ, đánh cho bọn họ tàn phế rồi để bọn họ tự sinh tự diệt.” Triệu Hùng nói.

Anh em nhà họ Ngũ hoảng sợ, vội vàng lạy lục cầu xin thương xót của Triệu Hùng: “Anh Triệu, xin hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi nguyện làm trâu làm ngựa dốc hết sức làm việc cho anh.”

Triệu Hùng hận bọn chó săn thấu xương, làm sao có thể thu nhận anh em nhà họ Ngũ nên anh nói với Lãnh Ngạo: “Lãnh Ngạo, sao còn chưa xuống tay à?”

Chỉ thấy Lãnh Ngạo nắm lấy các khớp giữa xương sống lưng, xương cổ và đốt sống ngực của anh em nhà họ Ngũ. Anh ta vừa dùng sức thì lập tức anh em nhà họ Ngũ phát ra hai tiếng hét thảm thiết như heo rống rồi thân thể mềm nhũn trên mặt đất.

Cột sống của con người là một bộ phận quan trọng trên cơ thể, có bảy đốt sống cổ, mười hai đốt sống ngực và năm đốt sống thắt lưng. Mỗi khớp xương dính liền nhau đều là một bộ phận vô cùng quan trọng.

Lãnh Ngạo đã ép gãy các khớp xương dính liền nhau đó khiến anh em nhà họ Ngũ đã bị tàn phế. Cho dù Đại La Kim Tiên có tái thế cũng không thể nào chữa trị cho họ được, từ nay về sau họ chỉ có thể sống một cuộc đời bại liệt.

Triệu Hùng thấy rằng chỉ có hai người trong Liêu Minh bị thương, những người còn lại đều nguyên vẹn nên anh đã đưa hai người bị thương trở lại khách sạn để điều dưỡng sức khỏe.

Anh vung tay lên rồi dặn dò mọi người: “Tất cả lên xe, chúng ta đi gặp nhân vật quan trọng là Lục Tiểu Xuyên.”
Bình Luận (0)
Comment