Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 854

Trần Văn Sơn đã bị thương, nếu phải đối đầu với năm vị cao thủ trong đó có Lục Tiểu Xuyên thì không có chút phần thắng nào.

Anh ta đưa tay chạm vào số phi đao còn sót lại trên người, cũng không còn bao nhiêu. Đột nhiên lại sờ phải một thứ gì đó, đó chính là pháo tín hiệu mà Triệu Hùng cho anh ta lúc trước khi nghĩ cách cứu viện Mã Thành Quân của đứa bé “Kiều Tiên”.

Thứ này là thầy Toàn cho Triệu Hùng ở tỉnh thành, chỉ cần mở bộ phận then chốt ra là bắn được, b ắn ra pháo hoa giống như tín hiệu cầu cứu.

Trong lúc nguy cấp như thế này, Trần Văn Sơn cũng bất chấp tất cả, bám lấy con đường sống sót cuối cùng, nhanh chóng lấy quả cầu pháo ra rồi kéo bộ phận then chốt ra.

“Vèo!” một tiếng, đạn tín hiệu bắn lên trên không trung, cháy thành một chùm pháo hoa màu đỏ, kéo dài mãi không biến mất.

Thứ này là thiết bị dùng để cầu cứu, không giống loại pháo hoa bình thường mà vừa bắn lên không trung đã tiêu tan. Sau khi pháo hoa bay lên không trung liền tạo thành một hình chữ “thập” rất đẹp, hình vẽ này có thể tiếp tục tồn tại thêm ít nhất là mười phút.

Trần Văn Sơn hi vọng Triệu Hùng có thể tìm thấy mình, hoặc khi anh nhìn lên bầu trời trong khách sạn có thể nhìn thấy tín hiệu xin trợ giúp của mình.

Thật ra Triệu Hùng thấy Trần Văn Sơn đi mãi vẫn chưa về, nhắn tin cho Trần Văn Sơn cũng không thấy trả lời, gọi điện thoại cũng không nghe, thật sự mang theo Nông Tuyền, Lãnh Ngạo và bốn anh em nhà họ Mã ra ngoài tìm Trần Văn Sơn.

Nhìn thấy tín hiệu cầu cứu trên bầu trời, Triệu Hùng vô cùng kinh ngạc. Nhanh chóng ra hiệu cho một cái xe khác đi theo xe của mình.

Triệu Hùng chắc chắn rằng Trần Văn Sơn là người đã bắn pháo tín hiệu. Lần trước anh đã cho Trần Văn Sơn hai đạn pháo tín hiệu từ chỗ thầy Toàn. Có điều bởi vì khi đó đang ở trong nhà kho lạnh lẽo nên không phát huy được công dụng.

Sau khi nhìn thấy tín hiệu cần giúp đỡ, Triệu Hùng đã biết rằng Trần Văn Sơn đang gặp nguy hiểm. Đánh tay lái một cái, xe nhanh chóng chạy về hướng tín hiệu cầu cứu.

Lục Tiểu Xuyên không ngờ rằng Trần Văn Sơn sẽ ra tay như vậy, anh ta đang ra tín hiệu cầu cứu với bên ngoài. Quay sang nói với mấy người xung quanh: “Tốc chiến tốc thắng, tiêu diệt anh ta!” Nói xong, dẫn đầu đánh về phía Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn và Trần Tiểu Xuyên đánh nhau, Tô Linh Nguyệt và Trần Hoàng Vương cũng trước sau lấn đến, còn thêm cả anh em nhà họ Ngũ.

Mười hiệp đấu, Trần Văn Sơn chỉ có thể chống đỡ đòn công kích, không có sức mà đánh trả.

Ngay lúc Trần Văn Sơn tung một chưởng định liều mạng với Lục Tiểu Xuyên thì một luồng gió lạnh ập đến từ sau lưng, Trần Văn Sơn không thể né tránh, đành cứng rắn nhận lấy một đòn của đối phương.

Chát!

Một chưởng của Tô Linh Nguyệt in lên trên lưng Trần Văn Sơn, “Khục!...” nhổ ra một ngụm máu tươi, sau đó Trần Hoàng Vương đi đến, đạp một phát đá Trần Văn Sơn bay ra ngoài. Trần Văn Sơn ngã ra xa hơn mấy mét, cánh tay không chỉ bị bài poker của Tô Linh Nguyệt cắt mà chân còn bị khảm một lá bài poker. Đòn trí mạng chính là đòn mà lúc nãy Tô Linh Nguyệt đánh lén, đánh cho Trần Văn Sơn nội thương. Lại còn bị Trần Hoàng Vương đá trúng một phát khiến anh ta không còn chút sức chiến đấu.

Lục Tiểu Xuyên lạnh lùng cười đi về phía Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh có phát tín hiệu cầu cứu cũng vô dụng thôi. Chỉ khi nào anh chết thì Lục Tiểu Xuyên tôi mới có thể yên tâm được. Đi chết đi!”

Lục Tiểu Xuyên cầm dao găm nhào đến, nhắm thẳng vào cổ họng Trần Văn Sơn.

Ngay lúc Lục Tiểu Xuyên nhào đầu về trước, đột nhiên một cơn gió mạnh xé tan không khí đánh úp tới.

Sắc mặt Lục Tiểu Xuyên lập tức thay đổi, anh ta lăn lộn trên không trung, khó khăn lắm mới tránh khỏi tập kích.

Tô Linh Nguyệt không ngờ sẽ có người ra tay giúp Trần Văn Sơn, nhìn khắp bốn phía cũng không thấy một bóng người.

Vì để đề phòng đêm dài lắm mộng, Tô Linh Nguyệt trực tiếp phi một lá bài poker về phía cổ họng của Trần Văn Sơn. Bài poker bay trên không trung, đột nhiên lại bị một bóng đen xuyên qua, ghim vào trên một thân cây cách đó không xa.

Tô Linh Nguyệt chăm chú nhìn, chỉ thấy thứ đâm thủng lá bài poker của mình lại là một cành cây.

Lúc này, trong một túp lều bên cạnh đường, Đường Tử Hoa bước ra, trong tay còn cầm một cành cây.

Đường Tử Hoa vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ, cầm cành cây chậm chạp bước tới bên này, trong miệng thì tức giận lẩm bẩm: “Đã bảo các người là đừng có mà làm ồn rồi! Làm cho lão già tôi ngủ không yên.”

Lục Tiểu Xuyên và Tô Linh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người bắt đầu kiêng kị. Bởi vì cái gọi là, người trong nghề vừa ra tay đã biết ngay là có hay không.

Vừa rồi lão già này bức cho Lục Tiểu Xuyên phải lùi lại, lại dùng cả nhánh cây để đánh bay lá bài poker mà Tô Linh Nguyệt đã b ắn ra.

Lục Tiểu Xuyên là cái tên nằm thứ mười hai ở trên “Thiên Bảng”, Tô Linh Nguyệt thì nằm ở chỗ Thượng đẳng, vị trí thứ mười trên “Thiên Bảng”. Lão già này thờ ơ phá tan đòn tấn công của hai người. Không cần động não cũng biết đây là một cao thủ lợi hại.

“Lão già, ông bớt lo chuyện bao đồng đi!” Lục Tiểu Xuyên nghiêm túc chỉ Đường Tử Hoa, nói.

Đường Tử Hoa cười cười hai tiếng, nói: “Đâu có, vốn dĩ tôi cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của các người, nhưng mấy người các người cũng quá đáng rồi đấy. Đả thương người khác, còn muốn đẩy người ta vào chỗ chết. Quên đi, hôm nay tâm trạng của tôi tốt, không muốn nhìn các người giết chóc thêm nữa đâu, tôi sẽ bảo vệ người này. Các người đi đi!”

“Gì cơ? Ông bảo vệ?” Lục Tiểu Xuyên trợn trắng mắt, nói: “Ông đúng là một con cóc ngáp, ăn nói thật hàm hồ!”

Tô Linh Nguyệt ở bên cạnh nói với Lục Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, nói linh tinh với lão già này làm gì. Nếu không tiêu diệt lão già này thì đám người Triệu Hùng sẽ gấp rút đến cứu viện đấy.”

Trần Tiểu Xuyên vung tay lên, nói: “Lên, phải giải quyết lão già này trước!”

Trần Tiểu Xuyên, Tô Linh Nguyệt, Trần Hoàng Vương và anh em nhà họ Ngũ cùng vây công Đường Tử Hoa.

Vừa mới đến gần thì “chát!” một tiếng, một bóng đen đã xoẹt qua hai má Trần Tiểu Xuyên.

Không đợi Lục Tiểu Xuyên né tránh thì đã bị đánh trúng, đôi má truyền đến một trận đau đớn mà nóng rát.

Tô Linh Nguyệt bất ngờ, lấy ba lá poker phi về phía Đường Tử Hoa.

Cành cây trong tay Đường Tử Hoa khua qua, đánh lại ba tờ poker, toàn bộ bài bị quật xuống đất.

Trần Hoàng Vương và anh em nhà họ Ngũ dùng bao nhiêu quyền cước tấn công Đường Tử Hoa.

Chỉ thấy cành cây trong tay Đường Tử Hoa lại “Bốp! Bốp!” lên hai chân anh em nhà họ Ngũ vài cái, hai người lập tức ôm chân, hét lên thảm thiết như heo bị mổ, Trần Hoàng Vương vung quyền đánh vào mặt Đường Tử Hoa, Đường Tử Hoa nghiêng người tránh đi, Trần Hoàng Vương vấp phải một thứ dưới chân, đứng không vững nên ngã ngửa trên đất, tư thế bất lịch sự như một con chó tranh giành phân.

Trần Văn Sơn chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra, trong lòng tràn đầy kinh hãi. Không ngờ rằng Đường Tử Hoa này lại lợi hại như vậy, thờ ơ đối phó trước thế tấn công của năm người Lục Tiểu Xuyên.

Có thể dễ dàng đối phó với năm người Lục Tiểu Xuyên như vậy thì chắc chắn là cao thủ “Thần Bảng”.

Tâm trạng Trần Văn Sơn cực kỳ kích động, không ngờ lại được cao thủ “Thần Bảng” ra tay cứu mình.

Đường Tử Hoa lao đến phía năm người Lục Tiểu Xuyên và Tô Linh Nguyệt, chỉ thấy tay ông ta chắp nhánh cây, từ trái sang phải, thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh quật “bốp bốp bốp!”.

Sau đó, Lục Tiểu Xuyên, Tô Linh Nguyệt, Trần Hoàng Vương và anh em nhà họ Ngũ đều bị trúng đòn ở các mức độ khác nhau.

Chỗ cơ thể bị đánh trúng đều cảm thấy một trận nóng rát đau đớn. Ngay cả Trần Hoàng Vương có mấy công phu khổ luyện như “Kim Chung Tráo” và “Thiết Bố Sam” cũng không chịu nổi.

Cổ tay Lục Tiểu Xuyên rung lên, bắn ba cái phi đao về phía Đường Tử Hoa. Phi đao hiện lên hình chữ “phẩm”, nhanh chóng đánh úp về phía Đường Tử Hoa.

Chỉ thấy Đường Tử Hoa không hề bối rối, cầm cành cây khua khua trong không trung mấy cái. Ba thanh phi đao đều bị Đường Tử Hoa đánh rơi xuống đất.

Trần Tiểu Xuyên nói tình thế không ổn, năm người hợp sức lại cũng không thể đánh thắng được Đường Tử Hoa. Bỗng một ý nghĩ đáng sợ lờ mờ hiện lên trong đầu, anh ta kinh hãi chỉ Đường Tử Hoa, nói: “Ông chính là Đường Tử Hoa nhà họ Mã kia sao?”

Đường Tử Hoa cười cười, nói: “Đường Tử Hoa chính là Đường Tử Hoa, Đường Tử Hoa nhà họ Mã cái gì?”

Lúc này, Lục Tiểu Xuyên thấy đằng xa xa đã có ngọn đèn sáng lên. Biết là có người đã tới, nếu đó là người của Triệu Hùng thì đến lúc đó có muốn trốn cũng không thoát.

“Rút lui!”

Lục Tiểu Xuyên ra lệnh cho đám người Tô Linh Nguyệt. Nói xong, dẫn đầu nhảy lên xe rồi lái đi thẳng.

Tô Linh Nguyệt, Trần Hoàng Vương và anh em nhà họ Ngũ cũng là một trong những cao thủ hiếm có trên đời, hợp sức của mấy người lại mà cũng không thể thắng Đường Tử Hoa khiến trong lòng họ cảm thấy hơi lạnh lẽo, lập tức đuổi theo Lục Tiểu Xuyên.

Đường Tử Hoa không tấn công bất ngờ, cũng không ngăn cản, để đám người Lục Tiểu Xuyên thoát khỏi hiện trường.

Đường Tử Hoa đi về phía Trần Văn Sơn, Trần Văn Sơn xoay người quỳ rạp xuống đất, bái tạ ơn Đường Tử Hoa: “Cảm ơn ơn cứu mạng của ông!”

Đường Tử Hoa híp mắt nhìn Trần Văn Sơn, hỏi: “Cậu chính là đồ đệ của lão già Công Tôn sao?”

Trần Văn Sơn giật mình, không ngờ rằng Đường Tử Hoa lại quen biết sư phụ mình.

“Vâng! Tôi là Trần Văn Sơn, sư phụ đúng là Công Tôn.”

Đường Tử Hoa gật nhẹ đầu, nói: “Tôi thấy người vừa nãy tấn công cậu cũng có một tên sử dụng phi đao, đó là đồng môn của cậu sao?”

“Vâng, là sư đệ đồng môn của tôi.”

“Tại sao các người lại đánh nhau?” Đường Tử Hoa hỏi Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn giải thích: “Anh ta đã giết sư phụ tôi, tôi muốn thực hiện di mệnh của sư phụ, phải thanh lý môn hộ!”

“Sư phụ của cậu chết rồi?” Đường Tử Hoa mắt nhỏ, bỗng nhiên trợn to lên.

“Vâng, chính là bị cái tên súc sinh tên Lục Tiểu Xuyên vừa nãy gi3t chết.”

Đường Tử Hoa có chút thổn thức thương cảm, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Sư phụ của cậu có tố chất không tệ. Có điều cậu còn chưa học được một nửa công phu của sư tổ. Nếu không thì với tư chất học võ của cậu thì đã sớm là cao thủ thần bảng rồi.”

Trần Văn Sơn nghe xong, sắc mặt hoảng hốt, không ngờ Đường Tử Hoa trước mặt này không chỉ quen mỗi sư phụ mà còn quen cả sư tổ mình nữa sao?
Bình Luận (0)
Comment