Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 851

Ngày hôm sau, khi mọi người đang ăn sáng thì Triệu Hùng không thấy Trần Văn Sơn đâu.

Trần Văn Sơn chưa bao giờ ngủ nướng ở trên giường. Triệu Hùng nghĩ hôm qua tâm tình của anh ta không tốt cho nên anh mới kêu Nông Tuyền đi lên lầu xem sao.

Kết quả là, Nông Tuyền quay lại và nói với Triệu Hùng rằng Trần Văn Sơn không có trong phòng.

“Không có trong phòng sao?”

Triệu Hùng nhíu mày, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Văn Sơn.

Một lúc sau, Trần Văn Sơn nghe máy.

“Văn Sơn, anh chạy đi đâu vậy?” Triệu Hùng hỏi Trần Hiểu Đao.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: “À, cậu chủ. Tôi không sao, tôi ra ngoài đi dạo hít thở không khí ạ.”

Triệu Hùng cho rằng Trần Văn Sơnvẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng của sư muội nên mới khuyên nhủ: “Có cần tôi đi với anh không?”

“Không cần đâu ạ, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

“Được, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho tôi biết.”

“Vâng, tôi biết rồi. Cậu chủ yên tâm.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Văn Sơn đi dạo dọc bờ Hồ Bán Nguyệt.

Hôm qua lúc ở trên thuyền, anh ta đã nhìn thấy một bóng người rất giống với sư muội Vân Dao của anh ta.

Lúc đó ở rất xa nên Trần Văn Sơn cũng không thể nhìn rõ. Vì vậy, anh ta đã đến Hồ Bán Nguyệt vào sáng sớm và biết đâu sẽ có cơ hội vô tình gặp được sư muội Vân Dao. Cũng giống như câu chuyện truyền thuyết về Hứa Tiên và Bạch Nương Tử, anh ta luôn mong chờ một cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Sau khi tìm kiếm cả buổi sáng mà vẫn không thấy Vân Dao đâu.

Trần Văn Sơn nghĩ nếu cứ tìm như vậy thì không phải là cách hay, anh ta nhớ tới việc Triệu Hùng đã nói với anh ta rằng sư muội của anh ta đang ở một nơi đầy hoa.

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đã tìm hàng trăm cửa hàng bán hoa nhưng họ vẫn không tìm thấy sư muội của Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn tìm một người dân địa phương và hỏi bà ta: “Bác gái à, ở gần đây có chợ hoa nào không?”

“Chợ hoa à? Có một cái, nhưng hơi xa một chút. Cách đây khoảng năm ki lô mét, trên đường Quế Xuân.”

Trần Văn Sơn nói với bà ta: “Cảm ơn bác.”

Sau khi lên taxi, anh ta nói với tài xế taxi: “Tới đường Quế Xuân ở chợ hoa, cảm ơn.”

Sau khi đến đường Quế Xuân ở chợ hoa thì Trần Văn Sơn thanh toán tiền và xuống xe.

Vừa bước vào chợ hoa, một mùi thơm đặc biệt xông vào mũi anh ta.

Một mình anh ta lang thang khắp nơi, trong lòng không có nhiều kỳ vọng.

Chợ hoa này khá lớn, có tổng cộng ba tầng. Một số cửa hàng buôn bán rất đông khách, còn một số cửa hàng lại khá vắng vẻ.

Trần Văn Sơn di chuyển từ tầng một lên tầng hai. Anh nhìn kỹ từng gian hàng nhưng không thấy sư muội của anh ta đâu.

Khi Trần Văn Sơn đi bộ lên tầng ba, một đứa trẻ khoảng ba tuổi đang tập tễnh bước lên cầu thang.

Đứa trẻ loạng choạng và vô tình va vào người của Trần Văn Sơn.

Trần Văn Sơn nhìn quanh nhưng không thấy bố mẹ của đứa trẻ đâu nên anh ta lo lắng đứa trẻ sẽ bị lạc, thế là đã bế cậu bé lên.

Đứa nhỏ không sợ người lạ, nó cười hì hì với Trần Văn Sơn.

Đứa bé trông rất khỏe mạnh kháu khỉnh, cực kỳ đáng yêu.

Trần Văn Sơn hỏi đứa nhỏ: “Bố mẹ của cháu đâu?”

Cậu bé bập bẹ mấy từ nghe không rõ: “Mẹ, mẹ, mẹ...”

Đúng lúc này, một người phụ nữ lao đến hét như điên: “Nhất Phong, Nhất Phong.”

Khi ánh mắt của Trần Văn Sơn và người phụ nữ đó đối diện nhau thì hai người họ đều sững sờ. Bởi vì người phụ nữ trước mặt anh là sư muội bé nhỏ Vân Dao.

Vân Dao không ngờ Trần Văn Sơn lại xuất hiện ở đây và khi cô ta nhìn thấy đứa trẻ trong tay Trần Văn Sơn thì định thần lại. Sau đó cô ta chậm rãi đi về phía Trần Văn Sơn.

Cậu bé nhìn thấy Vân Dao thì duỗi tay ra và gọi to: “Mẹ bế, mẹ bế...”

Cậu bé phát âm không rõ ràng lắm, nhưng Trần Văn Sơn có thể hiểu được ý nghĩa của lời nói đó.

“Sư muội.” Trần Văn Sơn chào Vân Dao.

Trần Văn Sơn cũng không biết tại sao khi nhìn thấy sư muội thì Trần Văn Sơn lại cực kỳ bình tĩnh chứ không hề xúc động như anh nghĩ.

“Anh Văn Sơn, sao anh lại ở đây?” Vân Dao vừa hỏi Văn Sơn vừa chớp chớp đôi mắt đẹp của cô ta.

Trần Văn Sơn cười nói: “Là anh cố ý đến tìm em đó.”

“Tìm em sao? Làm sao anh biết em ở đây?” Vân Dao khó hiểu hỏi.

Trần Văn Sơn giải thích: “Anh có một người bạn đã gặp một chuyên gia, người đó nói rằng em đang ở một nơi đầy hoa. Vì vậy, những ngày vừa qua anh đã tìm kiếm em trong cửa những hàng bán hoa. Anh vừa mới tìm được chợ hoa này thôi.”

Trần Văn Sơn nhìn qua đứa nhỏ trong tay Vân Dao và nói: “Đây là con của em và Lục Văn Sơn phải không?”

“Đừng nhắc tới anh ta, đây chỉ là con của một mình em.” Vân Dao ôm chặt đứa nhỏ như thể cô ta sợ Trần Văn Sơn sẽ làm hại cậu bé.

Trần Văn Sơn đưa ngón tay ra và chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, cậu bé mừng rỡ cười khúc khích.

Vân Dao nhìn thấy một số chủ quầy hàng và người qua đường đang nhìn sang đây, liền nói với Trần Văn Sơn: “Anh đi với em qua đây.”

Vân Dao dẫn Trần Văn Sơn đến gian hàng của cô ta.

Sau đó Trần Văn Sơn mới biết rằng sư muội Vân Dao đã mở một cửa hàng bán hoa ở chợ hoa này. Chủ yếu thực hiện kinh doanh bán sỉ ở bên ngoài.

Cô ta vừa phải bận rộn với cửa hàng hoa vừa phải trông con. Lúc nãy vì cửa hàng bận rộn nên đứa nhỏ vô tình bị lạc.

Vân Dao treo một tấm biển ghi “nghỉ bán” trước cánh cửa của cửa hàng. Sau đó, cô ta kéo rèm lại.

Vân Dao nhờ Trần Văn Sơn bế giúp đứa trẻ một lúc và pha cho Trần Văn Sơn một ấm trà.

Pha trà xong, Vân Dao đưa trà cho Trần Văn Sơn và nói: “Anh à, anh uống trà đi. Anh đưa con cho em.”

“Để anh bế một lát. Em vừa phải lo việc kinh doanh của tiệm hoa vừa chăm sóc đứa trẻ, vậy sao em không tìm một nhân viên bán hàng phụ giúp?”

“Để em bế.” Vân Dao nói.

Lúc này Trần Văn Sơn mới trao đứa trẻ trong tay cho Vân Dao.

Vân Dao ôm đứa trẻ và nói: “Sau khi em bỏ đi, số tiền đem theo không nhiều nên em liền mở một cửa hàng hoa ở đây kiếm sống vừa đủ qua ngày. Sau khi sinh con, mọi chi phí đều tăng cao nên em đã cho những nhân viên bán hàng trước đây nghỉ việc hết rồi. Bây giờ công việc kinh doanh của cửa hàng hoa ngày càng kém nên em không đủ khả năng để thuê nhân viên bán hàng.”

Trần Văn Sơn không ngờ cuộc sống của sư muội bé nhỏ Vân Dao lại quẫn bách như vậy. Anh ta nói với Vân Dao: “Sư muội à, vậy em đã từng gặp Lục Văn Sơn chưa?”

“Có gặp rồi. Anh ta đưa tiền cho em nhưng em không cần. Tuy nhiên, bây giờ anh ta không còn được gọi là Lục Văn Sơn nữa, mà đã đổi thành Lục Tiểu Xuyên rồi.”

Trần Văn Sơn nhấp một ngụm trà sau đó hỏi Vân Dao: “Tại sao lúc trước em lại bỏ đi không lời từ biệt vậy?”

“Lúc đó em không biết mình đã mang thai. Sau khi em biết mình đã mang thai con của Lục Tiểu Xuyên thì em đã muốn bỏ đứa bé nhưng cả hai lần đều không thành. Đến tháng thứ ba thì đã hơi lộ bụng ra rồi, em lại sợ anh sẽ không đồng ý để em sinh đứa nhỏ ra nên em đã bỏ đi.”

“Sư muội, em thật là ngốc. Thật ra thì em không nên sinh đứa nhỏ ra. Lục Tiểu Xuyên, anh ta...”

Vân Dao ngắt lời Trần Văn Sơn và nói: “Anh ơi, đừng nói về anh ta nữa. Thực ra lúc trước em cũng nghĩ như anh. Nhưng sau đó em hiểu ra em là một người phụ nữ bẩn thỉu và em không xứng với anh. Em cũng không muốn tìm một người đàn ông khác để chung sống nên em quyết định sinh đứa bé này, dù sao nó cũng vô tội. ”

“Sư muội à, nếu em muốn có đứa con này thì chỉ cần nói với anh thì anh sẽ không phản đối. Em không nên bỏ đi mà không nói lời từ biệt. Em có biết mấy năm gần đây anh đã tìm em rất vất vả không?”

Vân Dao im lặng một hồi, mới hỏi Trần Văn Sơn: “Anh, anh vẫn chưa lập gia đình sao?”

Trần Văn Sơn lắc đầu, anh ta nắm tay Vân Dao và nói: “Sư muội, trở về Hải Phòng với anh đi. Từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc cho em. Đừng lo lắng, anh sẽ đối tốt với em và đứa bé.”

Vân Dao rụt lại bàn tay ngọc ngà từ bàn tay to của Trần Văn Sơn và nói: “Anh à, em là một người phụ nữ ô uế, em không xứng với anh.”

“Không, sư muội. Em biết rằng trong trái tim anh luôn có em và anh cũng biết rằng trong tim em luôn có anh.”

“Nhưng thân thể của em đã không còn sạch sẽ nữa.”

“Trong lòng anh thì em mãi mãi luôn trong sạch.” Trần Văn Sơn nói.

Vân Dao lắc đầu nói: “Anh, anh không cần an ủi em. Ngọc đã nứt, dán vào nhau rốt cuộc vẫn sẽ có vết nứt. Bây giờ em không muốn nghĩ đến điều gì hết, em chỉ muốn sống một cách bình yên mà thôi.”

Trần Văn Sơn kích động nói: “Thầy đã chết trong tay Lục Tiểu Xuyên, không phải em muốn báo thù cho thầy sao? Hơn nữa anh ta còn đối xử với em...”

“Em cũng không biết nữa, thật sự trong lòng em rất mâu thuẫn.” Vân Dao nói.

Trần Văn Sơn và Vân Dao nói chuyện rất lâu, nhưng Vân Dao vẫn không chịu đồng ý đi đến Hải Phòng với anh ta.

Cuối cùng Vân Dao cũng mời Trần Văn Sơn và nói: “Anh, anh có thể về nhà em chơi một lát được không?"

Trần Văn Sơn gật đầu, anh ta cũng muốn xem bây giờ Vân Dao sống thế nào để lên kế hoạch giúp đỡ cô ấy về mặt tài chính.

Vừa hay đêm qua anh ta đã tình cờ đặt cược vào Triệu Hùng, tỷ lệ cược gấp đôi và anh ta đã kiếm được mười tỷ tiền cược đua.

Sau khi Trần Văn Sơn và Vân Dao rời khỏi chợ hoa, cả hai bắt một chiếc xe taxi.

Khi cả hai lên taxi thì Lục Tiểu Xuyên lặng lẽ lái xe bám theo sau.

Ánh mắt của Lục Tiểu Xuyên lạnh lùng ác độc, anh ta lẩm bẩm một mình: “Trần Văn Sơn, quả nhiên anh rất giỏi. Đúng là anh có thể tìm được Vân Dao. Để tôi xem anh lần này còn chạy đi đâu.”
Bình Luận (0)
Comment