Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 807

"Giao cho ông?" Triệu Hùng lạnh lùng nói: "Chủ tịch Bàng, không phải lỗ tai của ông có vấn đề chứ? Tôi nói, hôm nay tôi nhất định phải bảo vệ Thường Bảo Thiên!"

"Chuyện này…"

Bàng Cẩm Cầu không còn gì để nói, đối mặt với Hứa Toàn Vinh lại không biết nên nói cái gì. Chỉ cần Hứa Toàn Vinh ở đây, ông ta nào dám động vào Triệu Hùng.

Một chuyện rất đơn giản, không nghĩ tới lại trở nên phức tạp.

Hứa Toàn Vinh hỏi Triệu Hùng: "Người anh em Triệu Hùng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?"

Thế là Triệu Hùng kể lại những chuyện đã phát sinh một lần nữa.

Sau khi nghe Triệu Hùng miêu tả, Hứa Toàn Vinh nói với Bàng Cẩm Cầu: "Lão Bàng, mặc dù chuyện này là sai lầm của nhân viên phục vụ, nhưng do con của ông hùng hổ dọa người cho nên mới xảy ra sự cố. Đức hạnh của con trai ông như thế nào, Hứa Toàn Vinh tôi đã sớm nghe qua. Không bằng tôi đứng ra làm hòa, chuyện này coi như xong đi."

"Coi như xong?" Bàng Cẩm Cầu tức giận nói: "Hội trưởng Hứa, nếu như con trai của ông bị người ta đập đầu, ông sẽ nói coi như xong sao? Không phải lão Bàng tôi không nể mặt ông, tôi hi vọng ông không nên nhúng tay vào chuyện này."

Hứa Toàn Vinh nghe vậy thì nhíu mày, không nghĩ tới Bàng Cẩm Cầu lại khiển trách mình trước mặt mọi người.

"Lão Bàng, không phải ông không phân biệt được tốt xấu chứ? Không bằng hai bên đều lui lại một bước, tôi bảo nhân viên phục vụ này xin lỗi con của ông, chuyện này dừng ở đây đi."

"Hừ! Tôi không chấp nhận kiểu xin lỗi như vậy! Trừ phi cũng phải đập đầu thằng nhãi này ra."

Hứa Toàn Vinh thấy Bàng Cẩm Cầu cố chấp, không nể mặt chính mình, trầm giọng nói: "Lão Bàng, ông nên suy nghĩ cho tốt! Hôm nay, Hứa Toàn Vinh tôi nói rõ ràng cho ông biết. Tôi có thể không nhúng tay vào chuyện ngày hôm nay, nhưng nếu ông dám làm khó người anh em Triệu Hùng thì đừng ép tôi ra tay với ông."

Bàng Cẩm Cầu không nghĩ tới Hứa Toàn Vinh lại vì Triệu Hùng mà ra tay đối phó mình.

"Hội trưởng Hứa, thằng nhãi này là con rơi của nhà họ Triệu, ông sẽ không vì nó mà vạch mặt với tôi chứ?"

"Quyền lựa chọn nắm ở chỗ ông! Dù sao, tôi nhất định phải bảo vệ Triệu Hùng. Nếu ông dám động đến cậu ấy, tôi sẽ khiến nhà họ Bàng của ông biến mất khỏi thành phố Quý Vinh." Giọng điệu của Hứa Toàn Vinh rất nghiêm túc.

Bàng Cẩm Cầu thấy Triệu Hùng khăng khăng bảo vệ nhân viên phục vụ, mà Hứa Toàn Vinh lại khăng khăng bảo vệ Triệu Hùng. Nếu ông ta động đến Triệu Hùng, Hứa Toàn Vinh sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Bàng. Lấy địa vị của Hứa Toàn Vinh ở Tây Nam, coi như có năm nhà họ Bàng cộng lại cũng không phải đối thủ của Hứa Toàn Vinh.

Bàng Cẩm Cầu ông ta có thể đi tới ngày hôm nay, đương nhiên hiểu được cái gì gọi là tiến lùi. Người làm kinh doanh chính là tính toán tỉ mỉ, làm sao có thể chấp nhận kèo làm ăn thua lỗ thế này.

"Được thôi! Hôm nay nể mặt mũi của hội trưởng Hứa, chuyện này cứ coi như vậy đi." Bàng Cẩm Cầu tự mình tính toán nhỏ nhặt, tạm thời thằng nhãi Triệu Hùng này có thể bảo vệ nhân viên phục vụ tên là Thường Bảo Thiên này, đợi Triệu Hùng rời đi, ông ta sẽ lại thu thập tên nhân viên phục vụ Thường Bảo Thiên đó.

Lấy thực lực của nhà họ Bàng, điều tra bối cảnh của một nhân viên phục vụ, quả thực giống như một bữa ăn sáng.

Làm sao Triệu Hùng lại có thể không biết Bàng Cẩm Cầu đang có ý đồ gì, lên tiếng nói: "Chủ tịch Bàng, người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám. Trong lòng ông đang suy nghĩ gì, Triệu Hùng tôi rất rõ ràng. Tôi lập tức nói cho ông biết, nếu như về sau ông dám động tới Thường Bảo Thiên, tôi cam đoan nhà họ Bàng các người sẽ không có kết cục tốt đâu!"

Bàng Cẩm Cầu nghe Triệu Hùng nói vậy thì suýt chút nữa hộc máu. Hứa Toàn Vinh uy hiếp mình thì thôi đi, một thằng nhãi con như Triệu Hùng mà cũng dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình.

Không đợi Bàng Cẩm Cầu mở miệng nói chuyện đã nghe thấy Hứa Toàn Vinh nói: "Ý của Triệu Hùng chính là ý của tôi. Lão Bàng, tốt nhất là ông nên thông minh một chút. Nếu không, đừng trách Hứa Toàn Vinh tôi không nể tình. Thiệu Đình Phong, cậu cho Thường Bảo Thiên số điện thoại đi, để cậu ấy có việc gì thì gọi điện thoại cho cậu."

Thiệu Đình Phong móc từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp đưa cho Thường Bảo Thiên.

Thường Bảo Thiên cung kính tiếp nhận, mang ơn nói với Triệu Hùng và Hứa Toàn Vinh: "Cảm ơn anh Triệu, cảm ơn hội trưởng Hứa!"

Việc đã đến nước này, Bàng Cẩm Cầu cũng không thể tránh được. Dạy dỗ con trai của mình là Bàng Chí Thiện: "Chả làm ra được chuyện gì cả, chỉ biết gây chuyện thôi. Chúng ta đi!" Nói xong, mang theo một đám người rời khỏi quán bar Thiên Đường!

Sau khi Bàng Cẩm Cầu đi, Đinh Tấn Bình lập tức đi lên trước, cung kính nói với Hứa Toàn Vinh: "Hội trưởng Hứa, tôi không biết anh Triệu là bạn của ông. Vừa rồi có hơi mạo phạm, mong anh Triệu rộng lòng tha thứ."

Triệu Hùng mặc kệ Đinh Tấn Bình, nói với anh ta một câu: "Được rồi, đừng có nịnh bợ nữa. Cho người anh em tên là Thường Bảo Thiên này thêm chút tiền lương, không được phép làm khó cậu ấy!"

"Vâng vâng vâng, yên tâm đi! Tôi sẽ lập tức tăng lương cho Thường Bảo Thiên. Anh Triệu, tôi có vài chai Lafite năm 1982, còn tốt hơn loại Lafite năm 96 nữa đó."

Triệu Hùng cũng không khách sáo với Đinh Tấn Bình, lãnh đạm nói: "Vậy thì lấy ra đi!"

"Được, tôi sẽ đi lấy ngay." Đinh Tấn Bình biết bối cảnh phía sau của Triệu Hùng, nào dám đắc tội với anh. Đến cả Bàng Cẩm Cầu còn phải xám xịt rời đi, làm sao anh ta có thể dám vì Triệu Hùng mà đắc tội với Hứa Toàn Vinh.

Triệu Hùng nói với Hứa Toàn Vinh: "Hội trưởng Hứa, cùng ngồi xuống uống hai ly đi!" Anh mời Hứa Toàn Vinh.

"Ha ha! Uống hai ly ư. Vợ tôi vẫn còn đang chờ tôi trở về đấy."

"Hiểu rồi, hiểu rồi!" Triệu Hùng cười cười.

Một người nhiều tuổi giống như Hứa Toàn Vinh mà vẫn còn một người vợ trẻ tuổi xinh đẹp yêu thương ông ta như vậy, quả nhiên là hiếm có.

Sau khi mang Lafite năm 1982 lên, Hứa Toàn Vinh nhấp một ngụm nói: "Không tệ, rượu này đúng là Lafite năm 1982."

Triệu Hùng nhấp thử một ngụm, cũng nhận ra.

Lafite được mệnh danh là quý tộc trong rượu vang đỏ, trong đó Lafite năm 1982 là tốt hơn cả.

Cái gọi là Lafite năm 1982, hay Lafite trong chín năm, chính là năm mà nho được sản xuất. Trong đó, khu vực Bordeaux là tốt nhất, ánh sáng mặt trời kéo dài, chất lượng của nho thượng thừa. Nho sản xuất năm nào ngon thì rượu vang sản xuất năm đó mới có hương vị thuần khiết.

Hứa Toàn Vinh và Triệu Hùng đều là những chuyên gia nếm rượu. Cho nên, ngay khi uống loại rượu này sẽ cảm nhận được vị của Lafite 1982 nguyên chất.

Cũng là Lafite, có chai trị giá khoảng bảy trăm triệu đồng, có chai lại trị giá hai, ba mươi tỉ đồng, cũng có chai lại chỉ có hai, ba mươi triệu đồng, nhưng ở trong đó vẫn có khác biệt rất lớn.

Hứa Toàn Vinh và Triệu Hùng hàn huyên vài câu, quả thật chỉ uống hai ly rượu rồi đi.

Triệu Hùng cũng không tận lực giữ lại, anh biết Hứa Toàn Vinh muốn trở về bên cạnh cô vợ nhỏ xinh đẹp.

Tần Minh Kiệt vui vẻ nâng ly nói: "Em họ, không nghĩ tới quan hệ giữa cậu và hội trưởng Hứa lại tốt như vậy. Hại tôi lo lắng cho cậu muốn chết."

Trong lòng Triệu Hùng có chút băn khoăn, anh biết bốn anh em nhà họ Tần thật sự quan tâm đến mình. Xin lỗi nói: "Anh họ, gây phiền toái cho anh rồi."

"Không sao! Cậu làm rất đúng. Nhà họ Tần chúng ta cũng không phải sợ phiền phức, chỉ có một số việc, cậu biết là không có cách nào vui nổi mà."

Triệu Hùng khẽ gật đầu, biết là nhà họ Tần sợ bị mấy con chó kia tìm tới cửa. Một khi tra ra thân phận thật sự của bốn anh em nhà họ Tần, như vậy đối với toàn bộ dòng họ Tần đều là tai hoạ ngập đầu.

Ngay khi mấy người uống đến tận hứng, chỉ thấy Thường Bảo Thiên đi tới, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng.

"Anh Triệu, cảm ơn anh! Hôm nay nếu không phải anh ra tay giúp tôi, tôi đã thảm rồi."

Triệu Hùng vội vàng đỡ Thường Bảo Thiên lên, nói với anh ta: "Dưới đầu gối của đàn ông đều là vàng, không nên tùy tiện quỳ xuống trước mặt người ta! Cậu làm rất đúng, tôi coi cậu như một người đàn ông mới ra tay giúp cậu. Mặc dù bây giờ cậu không có chút bối cảnh nào, nhưng chỉ cần cậu cố gắng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nổi danh. Vì bố mẹ của cậu, vì anh chị em của cậu, không được từ bỏ, kiên trì với lý tưởng trong lòng, tất nhiên sẽ trở nên nổi bật thôi!"

"Vâng! Tôi sẽ cố gắng, mong anh Triệu yên tâm!"

Thấy đồ uống đã gần hết, Triệu Hùng đứng lên nói: "Chúng ta đi! Có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại cho Thiệu Đình Phong, anh ta sẽ giúp cậu."

"Được!"

Nhìn một đoàn người Triệu Hùng rời đi, Thường Bảo Thiên bùi ngùi mãi không thôi. Không nghĩ tới mình sẽ gặp được quý nhân ra tay giúp mình hóa giải nguy cơ.

Lúc này, một người phục vụ đi tới, nói với Thường Bảo Thiên: "Thường Bảo Thiên, anh Bình bảo cậu đi qua!"

Thường Bảo Thiên nghe thấy Đinh Tấn Bình gọi mình, cơ thể rùng mình một cái.

Đinh Tấn Bình bởi vì chuyện của mình mà bị Trần Văn Sơn đá cho một cái. Không biết có vì chuyện này mà trách tội mình không.

Sau khi đi tới trước mặt Đinh Tấn Bình, Đinh Tấn Bình lấy ra một trăm bảy mươi sáu triệu đồng đưa cho Thường Bảo Thiên, nói: "Thường Bảo Thiên, tiền lương tháng này của cậu là là ba mươi triệu đồng, tôi cho cậu thêm một trăm bốn mươi mốt triệu đồng. Cậu đi đi, tôi không thể giữ cậu làm việc ở nơi này."

"Anh Bình, làm sao em có thể vô duyên vô cớ nhận tiền của anh."

"Bảo cậu nhận thì cậu cứ nhận đi! Mặc dù Triệu Hùng và hội trưởng Hứa bảo vệ cậu, nhưng nếu cậu tiếp tục làm công ở chỗ của tôi, khó đảm bảo Bàng Chí Thiện sẽ không trả thù cậu. Cậu vẫn nên trở về yên tâm học hành đi thôi!"

Đinh Tấn Bình nói: "Chính bởi vì tôi không học hành giỏi giang cho nên mới rơi xuống tình cảnh ngày hôm nay. Cậu khác tôi, dám ra tay đánh Bàng Chí Thiện. Trước đó tôi ra tay giúp Bàng Chí Thiện là bởi vì anh ta là cổ đông ở đây. Cho nên, anh Bình kính trọng cậu là một người đàn ông. Cậu dùng số tiền này buôn bán chút ít cũng tốt, trợ cấp cho gia đình cũng tốt. Tóm lại, trở về yên tâm học tập cho giỏi, tri thức có thể thay đổi vận mệnh. Anh Bình tin tưởng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ làm nên chuyện."

Thường Bảo Thiên xoay người cúi đầu với Đinh Tấn Bình nói: "Anh Bình, cảm ơn anh! Đợi Thường Bảo Thiên em có ngày nổi danh, tất nhiên sẽ đến báo đáp anh." Nói xong, cầm lấy hơn một trăm bảy mươi triệu đồng trên bàn, quay người rời khỏi quán bar Thiên Đường!
Bình Luận (0)
Comment