Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 778

“Chị dâu, xin lỗi! Chị thấy tôi chân tay vụng về thế đấy.” Dương Lam vội vàng rút khăn giấy trên bàn lau cho Lý Thanh Tịnh. 

“Không sao! Không sao!”

Lý Thanh Tịnh không biết rằng Dương Lam cố ý làm đổ nước ép trái cây lên người mình.

Mọi người nhìn về hướng này, cũng đều không biết là Dương Lam cố ý. Nhưng chỉ có Dương Hưng nhìn ra thủ đoạn.

Dương Lam nói: “Ướt thế này thì không được. Chị dâu, tôi đưa chị lên lầu thay quần áo. Dáng người của tôi với chị cũng khá giống nhau, có lẽ chị sẽ mặc vừa.”

Lý Thanh Tịnh quả thực không dễ chịu khi người bị ướt liền gật đầu, đi cùng Dương Lam lên lầu.

Một chút rắc rối này không ảnh hưởng đến nhã hứng của mọi người.

Dương Hoài An vừa uống rượu với Triệu Hùng vừa nói: “Hùng, bố cháu bây giờ sao rồi?”

“Cháu cũng không biết, sau khi cháu ra khỏi nhà cũng chưa liên lạc với ông ấy.”

“Ông ấy không tới tìm cháu sao?” Dương Hoài An hỏi.

“Có tới một lần, xong việc lại đi rồi.”

“Vậy bây giờ ai là chủ nhà họ Triệu?”

“Chú bố của cháu, Triệu Khải Nghĩa.”

Dương Hoài An “ồ” một tiếng rồi nói: “Mấy anh em nhà họ Triệu đều rất nể phục bố cháu. Sao đột nhiên lại tố cáo bố cháu?”

“Bác An, cháu không muốn nói chuyện của Triệu Khải Thời nữa. Chúng ta uống rượu đi. Nào, cháu kính bác một ly.” Triệu Hùng nâng ly nói với Dương Hoài An.

Dương Hoài An thấy Triệu Hùng không gọi “bố” mà gọi hẳn tên Triệu Khải Thời, chứng tỏ hiểu lầm của anh với Triệu Khải Thời vẫn còn rất sâu sắc.

Dương Hoài An lại nói lớn: “Hùng, không phải bác An đã nói với cháu rồi sao, chuyện đã qua thì để nó qua đi! Mẹ cháu bệnh nặng, nếu bố cháu không lấy vợ thì để ông ấy độc thân khi vẫn còn trẻ sao?”

“Vậy thì ông ấy cũng không thể trong lúc mẹ cháu bệnh nặng mà cưới hồ ly tinh đó về! Hồ ly tinh đó lớn hơn cháu có vài tuổi, Triệu Khải Thời đó không biết xấu hổ chứ Triệu Hùng cháu biết xấu hổ.” Triệu Hùng càng nói càng kích động.

Bốn anh em nhà họ Mã và Tàn Kiếm Hồ A ngẩn người ra một lúc, không ngờ gia cảnh của Triệu Hùng lại phức tạp như vậy.

“Được rồi, không nói chuyện của nhà họ Triệu nữa! Cho dù nhà họ Triệu không nhận cháu, nhưng cửa lớn nhà bác An luôn rộng mở, có khó khăn gì cứ nói với bác An.”

“Cảm ơn bác An!” Triệu Hùng nâng ly rồi uống hết rượu trong ly.

Vừa nhắc đến chuyện nhà họ Triệu thì Triệu Hùng đã rất tức giận.

Trên lầu, Dương Lam tìm thấy một chiếc áo thun màu hồng đưa cho Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh c ởi quần áo bị ướt ra để lộ bên trong mặc “Áo sợi kim”. Lý Thanh Tịnh là người thông minh, lúc nhìn thấy áo sợi kim liền nhận ra rằng Dương Lam cố ý đổ nước ép hoa quả lên người mình. Triệu Hùng nói với cô chiếc áo sợi kim này là Dương Lam đã mua đấu giá bảy nghìn tỉ để tặng cho Triệu Hùng.

Chắc chắn lúc nãy ăn cơm Dương Lam đã nhìn thấy “áo sợi kim” mới cố ý làm đổ nước trái cây lên mình.

Lý Thanh Tịnh làm ra vẻ không để ý, mặc lên người chiếc áo thun Dương Lam đưa cho.

Dương Lam vẻ mặt đầy ngưỡng mộ nói: “Chị dâu, chị thật đẹp!”

“Lam, cô cũng rất đẹp! Đúng rồi, cô có bạn trai chưa?” Lý Thanh Tịnh nhã nhặn đáp lại, cố ý hỏi Dương Lam.

Dương Lam lắc đầu, cười gượng gạo: “Không gặp được người phù hợp e thà rằng độc thân. Hơn nữa, công việc của công ty rất bận, bây giờ cũng không có thời gian yêu đương.”

“Yêu đương không làm lỡ việc kinh doanh công ty cô đâu, tôi thấy Dương Hưng cũng rất được, không những đẹp trai hào phóng, mà hai người còn thân quen nhau nữa.”

“Chính bởi vì đã thân quen nên tôi đối với anh ấy chỉ có tình cảm anh em.” Dương Lam chuyển chủ đề: “Chị dâu, hay là chúng ta xuống ăn cơm đi! Vừa rồi thật ngại quá, làm bắn tóe lên người chị!”

“Không sao!”

Lý Thanh Tịnh chủ động nắm tay Dương Lam, hai người vừa cười nói vừa đi xuống lầu.

Ăn xong cơm tối, nhóm Triệu Hùng không ở lại nhà họ Dương mà về thẳng “khách sạn Kim Nguyên”.

Sau khi nhóm Triệu Hùng rời khỏi nhà họ Dương, Dương Hưng liền vội vàng lái xe rời khỏi nhà họ Dương.

Dương Lam ở trên lầu nhìn thấy Dương Hưng lái xe rời đi, trong lòng đã dấy lên tính toán, gọi “Tiểu Ngư”, thư kí kiêm vệ sĩ thân cận đi theo xem Dương Hưng đi làm gì.

Kết quả là Tiểu Ngư theo được nửa đường thì mất dấu Dương Hưng.

Sau khi Dương Hưng đến địa chỉ mới “Thánh Đàn”, đợi một lúc chỉ thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt.

Dương Hưng quỳ gối xuống đất, báo cáo với người mặc áo choàng đen bằng giọng cung kính.

“Anh ta đến tỉnh thành làm gì?” Người mặc áo choàng đen hỏi.

“Anh ta nói đến du lịch, ở lại vài ngày rồi đi.”

Người mặc áo choàng đen nghe thấy lời của Dương Hưng, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Còn có phát hiện gì mới không?”

“Đã tìm thấy tàn dư nhà họ Thẩm. Thẩm Văn Hải đó đang ở bên cạnh Triệu Hùng.”

Người mặc áo choàng đen mắt sáng lên nhìn Dương Hưng nói: “Cậu nói là con cháu của Thẩm Vạn Tam?”

“Đúng vậy, đúng là con cháu của Thẩm Vạn Tam, chúng ta có cần hành động không, cướp lấy thằng nhóc Thẩm Văn Hải này.”

Người mặc áo choàng đen lắc đầu nói: “Bây giờ không phải lúc động đến Thẩm Văn Hải. Cứ thuận theo tự nhiên, để Tây Giao và cấm vệ quân đối phó với anh ta, đây là cơ hội tuyệt vời để thế lực Tây Giao yếu đi.

“Tôi biết rồi thưa am chủ!” Dương Hưng đang quay người rời đi thì người mặc áo choàng đen gọi lại: “Đợi một chút!”

“Am chủ, còn có điều gì cần dặn dò?”

“Tiếp tục chiêu mộ mạnh mẽ các cao thủ trong Bảng Võ Thần, không có ích cho chúng ta tốt nhất giết sạch, tránh để các thế lực khác lôi kéo.”

“Tôi rõ rồi ạ!”

Người mặc áo choàng đen nhìn Dương Hưng nói: “Dương Hưng, cậu đã khiến tôi thất vọng mấy lần rồi, hy vọng cậu không làm tôi thất vọng thêm nữa, nếu không phải vì việc cậu đã cướp chiếc nhẫn nhà họ Tiêu thì cậu biết kết cục là gì không?”

Dương Hưng sợ toát mồ hôi lạnh, cung kính nói với người mặc áo choàng đen: “Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức để vực dậy Hoàng Long của ta.”

“Nghe nói nhà họ Triệu đã lấy lại chìa khóa bảo vệ từ tay Triệu Hùng, hãy mau lấy chìa khóa bảo vệ nhà họ Triệu về.”

“Thuộc hạ hiểu rồi ạ.”

Dương Hưng nói xong quay người rời khỏi “Thánh Đàn”.

Sau khi nhóm Triệu Hùng về đến khách sạn, anh trước tiên sắp xếp bốn anh em nhà họ Mã, Tàn Kiếm Hồ A đưa vợ Lý Thanh Tịnh, con gái Dao Châu và Thẩm Văn Hải về phòng.

Anh lái xe đưa Nông Tuyền, em vợ Lý Diệu Linh và Hà Ngọc Kỳ đến thẳng nhà họ Hà.

Trên đường tới nhà họ Hà, Hà Ngọc Kỳ nói với Triệu Hùng: “Này, Triệu Hùng! Tôi  đến rồi sao anh không nói chuyện với tôi?”

“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao!”

“Nhưng có vẻ anh không tự nhiên với tôi lắm.”

“Cô có mắt nhìn đấy, tôi quả thực nghĩ như vậy.”

“Anh...” Hà Ngọc Kỳ trợn mắt, cười hi hi nói với Triệu Hùng: “Không sao, chúng ta lại sớm gặp mặt thôi.”

“Lời này của cô là có ý gì?” Triệu Hùng cau mày hỏi, một cảm giác không mấy tốt đẹp thoáng qua trong lòng.

Hà Ngọc Kỳ úp mở: “Năm sau anh sẽ biết.”

Hà Ngọc Kỳ càng nói như vậy càng khiến Triệu Hùng cảm thấy cô nhóc này đang có âm mưu quỷ quái gì đó.

Trên đường về nhà sau khi đưa Hà Ngọc Kỳ về nhà họ Hà, Triệu Hùng nói với em vợ Lý Diệu Linh: “Diệu Linh, con nhóc Hà Ngọc Kỳ đó không định làm chuyện xấu gì với anh chứ?”

“Ôi, anh rể à! Ngọc Kỳ rất tốt, sao anh cứ không vừa mắt với cậu ấy?”

“Nó cãi nhau với anh như con hổ cái, ai mà chịu được!”

Lý Diệu Linh nghe vậy khanh khách cười nói: “Ôi, anh rể, vẫn còn có người mà anh sợ sao. Nhưng hôm nay lúc ở nhà hàng Martin anh thật sự rất khí chất, em ngày càng sùng bái anh rồi đấy.”

“Bớt bớt lại đi, anh không phải là ngôi sao, em sùng bái anh làm gì. Về nghỉ ngơi đi, chúng ta còn phải bay ngay đi Quý Châu, sau đó tới năm thành phố Hoa Đông, cuối cùng là tới bãi biển ở Hải Á. Anh đưa em đi chơi, đừng gây họa nhé, nếu không lần sau anh không đưa em theo nữa đâu.” 

“Em hiểu rồi! Anh rể, em thấy nhà họ Triệu đuổi anh ra ngoài cũng không ảnh hưởng nhiều đến anh lắm. Đúng rồi, tối nay anh kể cho em về nhà họ Triệu đi. Em rất tò mò, anh công tử như thế này, không biết trước đây sống như thế nào. Thật không hiểu tại sao anh đang có cuộc sống vô cùng tốt như vậy mà lại đến nhà em chịu khổ. Em hỏi thật, có phải anh biết chị gái em xinh đẹp, cố tình đến tán chị ấy không?”

“Dù sao đối với chị gái em, anh vừa gặp đã yêu!” Triệu Hùng vừa lái xe vừa nói.

Lý Diệu Linh cười hihi nói: “Thôi đi, e quá hiểu mấy anh con trai các anh rồi. Anh rể, anh cao tay đấy, giả nghèo để đến thử chị gái em có thật lòng với anh không. Ôi, con trai các anh thật thâm sâu, nhưng em cũng rất mong có người đàn ông như vậy đến theo đuổi em, em sẽ cảm động lắm, sẽ lấy thân báo đáp.”
Bình Luận (0)
Comment