Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 770

Lý Thanh Tịnh thấy trong va li hành lý của em gái cô Lý Diệu Linh nhìn thấy có rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, xà phòng thuốc và một đống lớn thuốc giảm cân.

Cô tức giận đến mức mắng Lý Diệu Linh một tiếng: “Diệu Linh, sao em lại mang nhiều đồ thế?”

Lý Diệu Linh có tật giật mình vội vàng chạy đến đóng va li lại rồi giải thích: “Hai người không phải nói sẽ đi ra ngoài hơn nửa tháng sao? Tất nhiên cần mang nhiều thứ rồi.”

Lý Thanh Tịnh không biết em gái mình muốn quảng bá sản phẩm trong chương trình phát sóng trực tiếp, nhưng chỉ cần nhìn vào sắc mặt của cô ấy, cô liền biết Lý Diệu Linh đang nói dối.

“Em cho rằng chị chỉ là mộtđứa trẻ hai ba tuổi thôi sao? Em nói thật đi, sao lại mang nhiều đồ như thế này? Em kiếm mấy thứ lộn xộn này từ đâu đấy?” Lý Thanh Tịnh khoanh tay nhìn chằm chằm em gái Lý Diệu Linh của mình.

Mỗi lần Lý Thanh Tịnh mua mỹ phẩm dưỡng da, cô đều sẽ mua một bộ cho em gái Lý Diệu Linh, cô chưa bao giờ nghe đến tên tuổi của mấy thứ như đồ trang điểm hay thuốc giảm cân trong va li này.

Lý Diệu Linh làm sao dám nói thật với Lý Thanh Tịnh rằng cô ấy đang làm nhân viên bán hàng phát sóng trực tiếp. Nếu Lý Thanh Tịnh biết chuyện này không mắng cô ấy máu chó đầy đầu mới là lạ, thậm chí có khi còn không chịu mang cô ấy đi du lịch luôn.

“Đây là những thứ mà bạn học nhờ em đưa cho người thân của cô ấy ở tỉnh thành. Chị, nếu chị thấy phiền phức, em không mang theo chúng là được.” Lý Diệu Linh nói xong liền vội vàng đẩy va li chứa hàng lên lầu.

“Đứng lại! Nói thật cho chị biết, những thứ trong va li rốt cuộc là để làm gì?” Ánh mắt của Lý Thanh Tịnh vừa sắc bén vừa vô cùng hùng hổ hăm dọa.

Lý Thanh Tịnh sau khi tốt nghiệp liền bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, liên tục làm công việc quản lý trong nhiều năm, Lý Diệu Linh sao có thể chịu được khí thế mạnh mẽ của Lý Thanh Tịnh?

Lý Diệu Linh bất ngờ lật úp va li chứa hàng xuống đất, tất cả những đồ bên trong rơi tung tóe ra ngoài.

“Những thứ này đều là em thay mặt bán hàng trên livestream phát sóng trực tiếp. Em không có ăn cắp hay ăn cướp của ai hết, em chỉ muốn kiếm tiền bằng chính khả năng của mình thôi, bây giờ chị đã hài lòng chưa?” Nói xong, Lý Diệu Linh thở phì phì gạt nước mắt, xoay người không quay đầu lại đi lên lầu.

Lý Thanh Tịnh đứng tại chỗ suy nghĩ đến xuất thần, giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng chua xót.

Cho tới nay, cô luôn muốn huấn luyện em gái Lý Diệu Linh của mình thật tốt, muốn cô ấy trở nên thành công nhưng em gái lại giấu giếm cô đi phát sóng trực tiếp bán hàng.

Triệu Hùng bước đến bên cạnh Lý Thanh Tịnh nhẹ giọng khuyên nhủ cô: “Thanh Tịnh, đừng ép Diệu Linh quá chặt, cô ấy có thể thực sự không phải là thiên tài học tập. Có người thích học, có người lại không thích, có người năng lực nghe hiểu nhanh, cũng có người chậm hơn. Em hãy cho Diệu Linh một ít thời gian, cô ấy sẽ từ từ thay đổi.”

Hai dòng nước mắt nóng hổi lặng lẽ chảy trên gò má thơm ngát của Lý Thanh Tịnh, cô nói khẽ: “Em cũng không mong chờ con bé này có thể đậu vào Nhân Văn, Bách Khoa hay những trường đại học nổi tiếng. Em chỉ muốn Diệu Linh thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp đại học nhưng con bé lại không chịu hiểu cho em.”

“Cho cô ấy một chút thời gian! Bản chất Diệu Linh không xấu, chỉ là có chút hơi tự do phóng khoáng quá thôi.” Triệu Hùng nhè nhẹ vỗ về bờ vai của Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh ngồi xổm xuống, yên lặng xếp lại tất cả những món đồ vương vãi trên mặt đất vào trong va li.

Lúc ăn cơm, Lý Diệu Linh không chịu đi ra, một mực tránh trong phòng giận dỗi.

Triệu Hùng thấy Lý Diệu Linh từ trưa đến tối vẫn chưa chịu ra khỏi phòng liền nhờ bảo mẫu Chu Dĩnh nấu một tô mì rồi đích tHồ Dâng đến phòng cho cô em vợ Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh vốn muốn tuyệt thực để phản kháng nhưng cô ấy lại đói không chịu nổi, nếu không phải trong phòng còn một ít đồ ăn vặt như khoai tây chiên thì cô ấy đã sớm chịu thua.

“Diệu Linh, ăn chút gì đi!” Triệu Hùng đặt bát đ ĩa xuống, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng.

“Anh rể, chị gái em còn giận em sao?” Lý Diệu Linh dò hỏi.

“Tất nhiên là còn giận em, chị gái em muốn em chăm chỉ học hành, dù không mong đợi em có thể thi đậu được vào một trường đại học danh tiếng nhưng vẫn muốn em lấy được bằng tốt nghiệp. Nếu em chỉ có một tấm bằng tốt nghiệp trung học thì sau này rất khó va chạm trong xã hội.”

“Anh rể, đã là thời đại gì rồi, bây giờ đã không còn là thời đại anh hùng dựa vào học vị nữa. Sinh viên đại học bên ngoài một bó lớn, nghiên cứu sinh cũng chiếm tới ba mươi, bốn mươi phần trăm. Cho dù em lấy được bằng đại học thì có ích gì? Thay vì lãng phí thời gian ở trường đại học, còn không bằng em sớm kiếm tiền, tích lũy thùng tiền đầu tiên cho công việc gầy dựng sự nghiệp của mình. Em cũng không tin em không đậu đại học thì sẽ chết đói!”

“Anh không biết liệu em có chết đói hay không nhưng anh biết nếu em chỉ mang theo tấm bằng cấp ba lao vào xã hội, em sẽ bị thực tế vùi dập cho thương tích đầy mình. Việc để em lên đại học thật ra là muốn em trân trọng quãng thời gian đẹp nhất trong đời, nếu không sau này khi xông xáo ngoài xã hội em sẽ thấy vô cùng hối hận vì đã không trân trọng quãng thời gian cắp sách tới trường. Người khi còn sống không có đường quay đầu, đã bỏ lỡ thì sẽ bỏ lỡ! Chỉ có thể cố gắng để bản thân không có tiếc nuối. Mặc dù chị em hết sức nghiêm khắc với em nhưng mọi thứ cô ấy làm đều là suy nghĩ cho lợi ích của em. Chính em hãy tự suy nghĩ thật kỹ đi! Nhớ ăn mì khi còn nóng đấy!” Triệu Hùng nói xong liền rời khỏi phòng em vợ Lý Diệu Linh.

Sau khi Triệu Hùng rời đi, Lý Diệu Linh ngẩn người ở trong phòng một lúc lâu, cuối cùng lẩm bẩm trong miệng: “Không phải em nên tự làm chủ cuộc đời mình sao?”

Ngay sau đó, bụng cô ấy phát ra tiếng kêu vang dội, Lý Diệu Linh thực sự vô cùng đói bụng, gục xuống bàn, từng đũa từng đũa ăn hết mì sợi.

“Thế nào, Diệu Linh chịu ăn chưa?” Thấy Triệu Hùng về phòng, Lý Thanh Tịnh liền hỏi.

“Cô ấy sẽ ăn!” Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống giường, anh nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em chỉ là mạnh miệng mềm lòng, có gì thì cứ trò chuyện thật tốt với Diệu Linh, sao cứ phải ầm ĩ lên khiến cả hai chị em đều không vui thế?”

“Anh nghĩ em muốn sao? Con bé đâu chịu bình tĩnh nói chuyện với em. Em không phản đối việc con Diệu Linh kiếm tiền sớm, ít nhất đây chính là khả năng kiếm sống của con bé trong xã hội. Em chỉ sợ đầu óc Diệu Linh quá đơn giản sẽ bị người ta lừa dối!” Lý Thanh Tịnh khẽ thở dài.

“Anh ngược lại muốn cô nhóc Diệu Linh này bị lừa một lần.” Triệu Hùng ở bên cạnh đột nhiên nói một câu.

Lý Thanh Tịnh oán giận Triệu Hùng: “Anh làm anh rể mà nghĩ cái gì thế!”

“Thanh Tịnh, em nghĩ đi! Nếu Diệu Linh bị lừa dối, cô ấy sẽ nhận ra xã hội này không hề đơn giản như vậy. Nếu em không để cô ấy đụng phải chân tường, cô ấy làm sao có thể hiểu rõ tình hình thực tế được.”

“Em thật sự rất lo lắng cho Diệu Linh. Mẹ không quan tâm, ba cũng quản được, nếu em còn không dạy bảo nó, chỉ sợ ngày nào nó cũng đi chơi bời ở hộp đêm, đến lúc đó không xảy ra chuyện mới lạ.”

“Em đấy! Đừng lo lắng quá, em mới ngoài hai mươi, sao càng ngày càng giống mẹ già thế!”

“Anh còn không biết xấu hổ nói em sao? Trong nhà có ba đứa trẻ Dao Châu, Thẩm Văn Hải và Linh Nhi, hơn nữa, Diệu Linh còn không bớt lo, em có thể yên tâm sao? Ngược lại là anh đấy, không ngừng gia tăng dân số cho cả nhà, anh thực sự nghĩ rằng nhà chúng ta là nơi trú ẩn đấy hả!”

“Suỵt!” Triệu Hùng làm động tác nhỏ tiếng lại: “Em nói nhỏ thôi, nếu để Nhóc Hải và Linh Nhi nghe thấy sẽ tổn thương lòng tự ái.”

“Ban ngày em phải bận chuyện của công ty, ban đêm còn phải chăm ba đứa con, anh không giúp em thì thôi, còn chê em là mẹ già là sao hả!” Lý Thanh Tịnh uất ức nói.

Triệu Hùng ôm cô vào lòng dỗ dành: “Được được được, là do anh ăn nói không đúng mực, sau này anh sẽ bỏ ra nhiều công sức hơn được chưa! Vợ anh xinh đẹp như tiên thế này, sao giống mẹ già được. Cái miệng này của anh đúng là bậy bạ!”

“A! Anh muốn làm cái gì thế?” Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng hôn cô liền theo bản năng muốn tránh ra.

Kết quả Triệu Hùng sớm có âm mưu, đã sớm giữ chặt thân thể cô, trong một lúc, cô suýt chút nữa bị Triệu Hùng hôn đến hít thở không thông.

Sau khi hôn xong, Lý Thanh Tịnh sửa sang lại quần áo xốc xếch, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng, ngượng ngùng đáp: “Anh cái đồ con nít chỉ biết bắt nạt em!”

“Em đâu có cho anh bắt nặt người khác mà!” Triệu Hùng đắc ý cười một tiếng, nắm thật chặt bàn tay mềm mại của Lý Thanh Tịnh.

Da thịt Lý Thanh Tịnh như ngọc, một cái nhíu mày một tiếng cười đều mang theo nét quyến rũ mê người!

Chỉ cần nhìn thôi là đã thấy mê mẩn, nếu không phải Triệu Hùng vẫn không thể quan hệ được, anh nhất định phải sinh hai đứa bé với Lý Thanh Tịnh.

Có một người vợ như hoa như ngọc lại không thể thực hiện sinh hoạt vợ chồng, nỗi đau tinh thần thê thảm này đã sớm vượt qua sự tra tấn về thể xác.

“Anh dám?”

Lý Thanh Tịnh hờn dỗi, vươn tay còn lại buộc mái tóc rối bù của mình.

“Muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn no đã chứ!” Triệu Hùng li3m khóe miệng cười một cái.

Nhìn thấy ánh mắt của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh kinh hãi co rút lại: “Anh muốn làm gì đấy? A! Anh cái tên xấu xa này, lại muốn bắt nạt em... Triệu Hùng... anh... anh đúng là cái đồ xấu xa!”
Bình Luận (0)
Comment