Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 747

Thành phố Vinh, nhà họ Diệp!

Trong phòng, Triệu Hùng đang hút thuốc, đối diện anh là Triệu Hằng, con trai của chú năm Triệu Khải Lễ.

Trong gạt tàn đã có hai tàn thuốc, đây là điếu thứ ba liên tiếp Triệu Hùng hút.

Thấy Triệu Hùng một mực im lặng không nói lời nào, Triệu Hằng không nhịn được lên tiếng: “Anh Hùng, bác ba đến rồi, hay là anh trở về Hải Phòng đi.”

“Ông ấy đến làm gì?” Triệu Hùng lạnh lùng hỏi.

Triệu Hằng lắc đầu nói: “Không biết!”

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Triệu Hằng, chắc chắn Triệu Hằng không có nói dối.

“Vậy tại sao cậu lại tới Thành phố Vinh?” Triệu Hùng hỏi Triệu Hằng.

“Là bác ba kêu em đến đay. Anh Hùng, sửa đổi tên Tập đoàn Hùng Quang thành Trung tâm mua sắm Tần Uyển chỉ là hành động đầu tiên của nhà họ Triệu đối với anh. Anh đấu không lại nhà họ Triệu đâu! Em khuyên anh nên đóng cửa Tập đoàn Hùng Quang, cầm tiền thoải mái trải qua cả đời không tốt sao?”

“Chuyện cười! Tập đoàn Hùng Quang là quyền lợi được chia cho mẹ con tôi, sao phải đóng cửa? Lẽ nào là vì tôi chia nhỏ tài sảnh nhà họ Triệu sao? Nếu nhà họ Triệu muốn đuổi tận giết tuyệt, Triệu Hùng tôi sẽ chơi đến cùng!”

Thấy Triệu Hùng không chịu nhượng bộ, Triệu Hằng thở dài nói: “Anh Hùng, cho dù chúng ta được sinh ra lần nữa cũng đều là người nhà họ Triệu, tổ tiên của chúng ta đều cùng một người, lẽ nào phải làm ầm ĩ lên gà chó  không yên anh mới hài lòng sao?”

“Nghe giọng điệu của cậu hình như là đang trách tôi sao? Tôi, Triệu Hùng, chỉ muốn trông coi sản nghiệp được chia cho mẹ con tôi, chẳng lẽ có gì sai sao? Cái Trung tâm mua sắm tổng hợp Tần Uyển này, cậu cũng biết đối với tôi quan trọng như thế nào! Nhà họ Triệu lại muốn lấy lại cái tên này, tôi xem ai dám!”

“Anh Hùng nếu ra tòa, anh nhất định sẽ thua! Lạc đà gầy vẫn hơn ngựa, cho dù Tập đoàn Khải Thời không còn được như trước thì Tập đoàn Hùng Quang của anh cũng không thể so sánh được. Một khi tập đoàn Khải Thời truy tố anh, anh sẽ không chỉ phải trả chi phí nhãn hiệu mà thậm chí thua kiện sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sản nghiệp của anh.”

Triệu Hùng nghe Triệu Hằng nói xong thì từ chối cho cho ý kiến, nếu anh thậm chí không thể giữ lại trung tâm mua sắm mang tên mẹ mình thì dù anh có nhiều tiền hơn cũng có ích lợi gì?

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Triệu Hằng rồi hỏi: “Triệu Hằng, cậu rốt cuộc tới tỉnh Nghệ An làm gì? Không thể nào chỉ vì chuyện trung tâm mua sắm tỏng hợp Tần Uyển mà đặc biệt chạy tới Thành phố Vinh!”

“Anh Hùng, đây là bí mật thương mại của tập đoàn Khải Thời, tha thứ em không thể nói cho anh.” Triệu Hằng trực tiếp cự tuyệt Triệu Hùng.

Triệu Hằng đứng dậy nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, hãy nghe lời khuyên của em, từ bỏ Tập đoàn Hùng Quang đi. Em không muốn anh em chúng ta phải trở thành kẻ thù.”

Triệu Hùng cười nói: “Triệu Hằng, cám ơn cậu có thể trở lại gặp tôi. Nhưng phần sản nghiệp của tôi và mẹ tôi, chỉ cần tôi không đồng ý, ai cũng đừng nghĩ cướp lấy từ trong tay tôi.”

“Kết cục của bác cả lẽ nào anh không biết sao? Lẽ nào anh cho rằng nhà họ Triệu vẫn là nhà họ Triệu trước đây hả? Đã thay đổi rồi, tất cả đều đã thay đổi! Em ở nhà họ Triệu cũng không biết tin tưởng ai nhưng em là người nhà họ Triệu, phải bảo vệ lợi ích của nhà họ Triệu. Vì vậy, khi nhà họ Triệu lựa chọn công kích sản nghiệp của anh, em sẽ không ngần ngại ra tay với anh.”

Triệu Hùng đi đến bên cạnh Triệu Hằng, vỗ vai cậu ta, cười nói: “Đây mới là Triệu Hằng mà tôi biết. Nhà họ Triệu không có thứ hèn nhát, nếu bọn họ muốn ra tay với tôi thì cứ tới đây. Nhưng xin cậu lúc trở về nói cho người nhà họ Triệu, nếu ai có ý niệm dám động đến vợ con tôi thì đừng trách tôi lục thân không nhận!” Ánh mắt Triệu Hùng lóe lên tia sắc bén.

Triệu Hằng hất tay Triệu Hùng ra khỏi vai mình. Sau đó, cậu ta bước nhanh ra khỏi phòng của Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hằng rời đi, Triệu Hùng lập tức gọi điện cho La Phong yêu cầu anh ta bí mật đi theo, xem chính xác thì Triệu Hằng đang làm gì ở tỉnh Nghệ An? Nếu có động tĩnh nào thì ngay lập tức gọi cho anh.

La Phong nghe lời rời đi, Triệu Hùng đi ra khỏi nhà.

Anh đi lang thang trong biệt thự của nhà họ Diệp.

“Triệu Hùng!”

Sau lưng truyền đến tiếng kêu của Cách Hoa.

Triệu Hùng quay đầu lại, liền thấy Cách Hoa bịch bịch bịch chạy tới.

“Chồn tím của anh đang ở đâu?” Cách Hoa dò hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng duỗi tay áo, chồn tím nhỏ chui đầu ra khỏi ống tay áo của Triệu Hùng, mở cặp mắt ti hí vừa đen vừa sáng nhìn chằm chằm Cách Hoa.

Cách Hoa mở lòng bàn tay liền xuất hiện một quả hạch.

Chồn tím nhỏ thấy Cách Hoa cho nó đồ ăn ngon liền chạy qua người Cách Hoa, vui vẻ ăn quả hạch.

“Tôi có thể sờ nó được không?” Cách Hoa vui vẻ hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng huýt sáo mấy tiếng, sau đó nhẹ nhàng sờ trên người chồn tím nhỏ hai lần rồi nói với Cách Hoa: “Bây giờ thì có thể!”

Cách Hoa nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông mềm mại của chồn tím nhỏ, càng xem càng thích động vật nhỏ này.

“Triệu Hùng, anh cho tôi bé chồn tím này được hay không?”

Có câu nói, quân tử không cướp đoạt yêu thích của người khác nhưng cô ấy thực sự vô cùng thích bé chồn tím này.

Triệu Hùng cười nói với Cách Hoa: “Nếu con chồn tím nhỏ này chọn đi theo cô, tôi liền tặng nó cho cô. Nếu nó không chịu thì tôi cũng không có cách nào.”

Cách Hoa ôm chồn tím nhỏ xoay người bỏ chạy, nhưng mới đi được vài bước, chồn tím nhỏ đã tuột khỏi tay, chạy về phía Triệu Hùng.

Cách Hoa giận dữ dậm chân, bĩu môi đi về phía Triệu Hùng, thở phì phì xoa eo nói: “Được lắm, con chồn tím này, tao cho mày ăn ngon, mày lại không chịu đi cùng tao!”

Chồn tím nhỏ đụng đụng cánh tay Triệu Hùng mấy cái, còn dùng cơ thể cà lên cánh tay anh, giống nhau đang làm nũng, tỏ vẻ bản thân thuộc về Triệu Hùng.

Triệu Hùng không ngờ con chồn tím nhỏ này lại có linh tính như vậy, trong lòng rất thích chồn tím nhỏ này. Nếu mang về nhà, con gái anh Tiểu Dao Châu chắc sẽ rất thích, cho nên trong lòng vốn không bỏ được đem tặng cho Cách Hoa.

Cách Hoa không cam lòng nói với Triệu Hùng: “Lần này tôi ôm, nếu như anh rời đi, bé con này vẫn đi theo anh, tôi sẽ không muốn nữa.”

Triệu Hùng gật đầu một cái, giao chồn tím nhỏ vào tay Cách Hoa.

Cách Hoa lại đút đồ ăn cho chồng tím nhỏ, cố gắng đánh lạc hướng bé con bằng thức ăn.

Triệu Hùng chậm rãi rời đi, nhưng mới đi được năm sáu bước, chồn tím nhỏ ngay lập tức từ bỏ Cách Hoa đang đút quả hạch, lại chạy trở về bên người Triệu Hùng.

“Ôi! Tức chết tôi, tức chết tôi, tôi không muốn con chồn nhỏ này nữa, đều là của anh đấy.” Cách Hoa tức giận đến mức lồ ng ngực phập phồng.

Triệu Hùng nhét chồn tím nhỏ vào lại trong tay áo, đi trở lại bên người Cách Hoa, cười nói: “Làm sao thế, tức giận hả?”

“Tôi không phải giận anh, mà là giận con chồn nhỏ kia. Tôi đối với nó tốt như vậy, tại sao nó luôn thích đi theo anh chứ!”

“Có lẽ nó thích đàn ông đấy!” Triệu Hùng cố ý trêu chọc.

Cách Hoa quả nhiên bị Triệu Hùng chọc cười: “Ha ha! Xem ra con chồn nhỏ này thực sự hữu duyên với anh. Đúng rồi, tôi nghe bọn Văn Sơn nói rằng anh biết khẩu kỹ, có thể nói chuyện với các động vật hả?”

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Hiện tại tôi không làm được, vẫn đang luyện tập. Tôi có một người bạn tên là Trọng Ảnh, cậu ấy biết tuyệt kỹ này. Tôi đã tận mắt chứng kiến, cậu ấy vừa huýt sáo, một số con chim sẽ đậu lên tay.”

“A! Bạn của anh đã làm như thế nào vậy? Có thể dạy tôi không?” Cách Hoa hào hứng hỏi. “Tôi thực sự rất thích động vật nhỏ, nhưng tôi không biết cách giao tiếp với chúng. Tôi có nhìn thấy một số người nuôi thú cưng rất tốt.”

“Khi nào cô lại tới Hải Phòng, tôi liền dẫn cô đi gặp Trọng Ảnh, cậu ta sẽ khảo nghiệm xem cô có tài năng về phương diện này hay không, không phải ai cũng có thể học được kỹ năng này.”

Nghe xong lời này, tâm trí Cách Hoa nhanh chóng bị mê hoặc, nóng lòng muốn mọc cánh, lập tức bay tới Hải Phòng gặp Trọng Ảnh.

“Vậy lỡ như tôi không có tài năng trong lĩnh vực này thì sao?” Cách Hoa sâu kín hỏi Triệu Hùng,

Triệu Hùng nhẹ nhàng búng cái ót Cách Hoa một cái cười nói: “Vậy thì chờ tôi học được kỹ năng này, cô thích động vật nhỏ nào, tôi sẽ giúp cô thuần hóa chúng, bảo đảm bọn chúng sẽ nghe lời cô.”

“Thật sao?” Sắc mặt Cách Hoa đầy vui vẻ và kinh ngạc, ôm chặt cánh tay Triệu Hùng nũng nịu nói: “Vậy anh không được phép hối hận đấy!”

Triệu Hùng mỉm cười gật đầu.

Cách Hoa buông tay Triệu Hùng ra, lại quan sát anh lần nữa.

Triệu Hùng bị ánh mắt Cách Hoa quan sát một lượt có hơi sợ hãi, nhíu mày hỏi: “Cô nhìn chằm chằm tôi như thế làm gì?”

Cách Hoa hai tay nâng cằm, trầm ngâm nói: “Trước đây tôi không hề nghĩ anh tốt như thế này, trong lòng thấy kỳ lạ tại sao Tiểu Nhã lại thích anh. Đúng là anh đẹp trai nhưng cũng chỉ có như thế, nói anh có tiền, nhà họ Vương cũng không thiếu tiền, hơn nữa anh còn là một người đàn ông đã từng kết hôn. Nhưng mà, bây giờ tôi cũng hiểu Tiểu Nhã một chút, biết tại sao cô ấy thích anh.”

“Tại sao?” Triệu Hùng mơ hồ hỏi.

“Anh có nét đẹp tâm hồn đó!”

Triệu Hùng nghe Cách Hoa nói, trên trán như có đàn quạ đen vừa bay qua, trong đầu đầy hắc tuyến.  Anh còn tưởng Cách Hoa sẽ phun ra lời nói kinh khủng gì, kết quả lại là một câu “Anh có nét đẹp tâm hồn đó!”
Bình Luận (0)
Comment