Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 738

Thành phố Vinh, gần gốc cây ven hồ.

Trần Thiên Trung đang ngồi cùng một ông cụ hơn tám mươi tuổi ở gần một quán ăn ven hồ.

Ông cụ chính là cựu hội trưởng của Thương hội Thành phố Vinh - Thạch Vĩnh An.

Thạch Vĩnh An nhìn Trần Thiên Trung cười nói: “Ông Thiên Trung, đã bao lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ?”

“Nếu tôi tính không nhầm, thì chắc là đã hai mươi năm rồi!” Trần Thiên Trung bưng chén trà ở trước mặt lên, húp một ngụm.

“Thời gian trôi qua nhanh thật, lần này chúng ta gặp mặt cũng không còn trẻ nữa rồi.” Ông Vĩnh An hoài niệm nói.

Ngày xưa, lúc Trần Thiên Trung mới vừa lên chức hội trưởng Thương hội của Hải Phòng cũng đã gặp Thạch Vĩnh An vài lần.

Thời điểm đó, tập đoàn Khải Thời đang lên như diều gặp gió, rất lớn mạnh, cho nên nhà họ Thạch cũng gặp nhiều phiền toái. Lúc đó nhờ có Trần Thiên Trung hỗ trợ giải quyết vấn đề. Cho nên trong lòng Thạch Vĩnh An vẫn luôn đau đáu món nợ ân tình với Trần Thiên Trung.

“Ông Thiên Trung, lần này ông tới Thành phố Vinh là vì chuyện gì vậy?” Ông Vĩnh An đối Trần Thiên Trung hỏi.

Trần Thiên Trung gật đầu nói: “Tôi nghe nói thành viên của Thương hội Thành phố Vinh gặp một vấn đề nhỏ, phó hội trưởng Phan Hải muốn buộc tội hội trưởng đương nhiệm là Trương Tử Thạch.”

Ông Vĩnh An tỏ vẻ kinh ngạc, nói: “Ông Thiên Trung, tin tức của ông thật là nhanh nhạy. Chuyện này tôi cũng chỉ vừa mới vừa biết mà thôi.”

Trần Thiên Trung hơi hơi mỉm cười, cầm chén trà trước mặt lên, lại uống thêm một ngụm, rồi điềm nhiên nói: “Ông Vĩnh An, chuyện này ông thấy thế nào?”

Ông Vĩnh An nhíu mày nói: “Trương Tử Thạch là người do tôi đề bạt lên. Người này tuy rằng không phải dạng tài năng quá xuất sắc, nhưng chắc chắn là người rất đáng tin cậy, một lòng vì Thương hội Thành phố Vinh. Trong lòng tôi rất xem trọng anh ta. Nhưng thực ra anh ta cũng có một điểm yếu.”

“Điểm yếu gì?” Trần Thiên Trung hỏi.

“Trương Tử Thạch quá thiện lương, chỉ muốn làm người hiền lành, nên thành ra đôi khi hơi nhu nhược, không muốn đắc tội với ai. Ban đầu Thương hội chưa xuất hiện vấn đề gì, nhưng ai ngờ chỉ là bình yên trước cơn bão lớn, sau này vấn đề liên tục xảy ra, hiện giờ đã phân thành ba phe khác nhau.” Ông Vĩnh An thở dài: “Haiz! Việc kinh doanh y dược nhà họ Trương rất khá, tuy nhiên thật sự thì Trương Tử Thạch vẫn chưa đủ khôn ngoan để quản lý Hiệp hội thương nghiệp.

“Vậy ông thấy Phan Hải là người như thế nào?” Trần Thiên Trung lại hỏi Ông Vĩnh An.

“Phan Hải quả thật có dáng dấp của một người sẽ làm nên việc lớn. Nhưng đồng thời dã tâm của anh ta cũng quá nhiều, nên tôi luôn tìm cách kìm hãm anh ta một chút, không để anh ta làm hội trưởng Hiệp hội thương nghiệp Thành phố Vinh. Theo sự quan sát nghiêm túc của tôi thì, nếu lần này Thương hội Thành phố Vinh không có sự thay đổi, thì rất có khả năng sẽ bị sụp đổ. Cho nên, tôi muốn cho Phan Hải thử đảm nhận vị trí hội trưởng Thương hội Thành phố Vinh thử một chút xem sao.”

“Không thể làm như vậy được!” Trần Thiên Trung vẫy vẫy tay nói.

Ông Vĩnh An nhíu mày, nhìn Trần Thiên Trung hỏi: “Ông Thiên Trung, ông nói thế là có ý gì?”

Trần Thiên Trung giải thích

“Ông Vĩnh An, nếu ông đã biết Phan Hải là người có dã tâm rất lớn, thì càng không nên cho anh ta giữ chức vụ quan trọng. Loại người này có hai đặc điểm, nếu có thể nín nhịn mà một lòng với tổ chức, thì mới có thể giúp Thương hội Thành phố Vinh phát triển huy hoàng. Nhưng theo tôi được biết, Phan Hải đã âm thầm đe dọa một số người yếu thế trong hội, không những chèn ép họ, mà còn chiếm thị phần của bọn họ. Người như vậy sẽ dễ dàng đạp Thương hội Thành phố Vinh xuống vực sâu. Một khi đã như vậy thì Thương hội Thành phố Vinh sẽ càng thảm hại mà thôi.”

Ông Vĩnh An nghe Trần Thiên Trung nói xong, trong lòng đã nhìn rõ được lợi và hại trong chuyện ngày. Nhưng việc chỉnh đốn và cải cách Thương hội Thành phố Vinh bây giờ rất cấp thiểu, mà ông lại tuổi cao sức có hạn, nếu bây giờ phải giương mắt nhìn một thương hội mình mất bao công sức sáng lập nên bị sụp đổ, thì có lẽ ông dù chết cũng không nhắm được mắt.

“Ông Thiên Trung, ông đi ngàn dặm xa xôi tới Thành phố Vinh, không lẽ chỉ để nói với tôi chuyện này sao?” Ông Vĩnh An bỗng thấy ngờ vực, hỏi Trần Thiên Trung.

“Ông Vĩnh An, ông đừng hiểu lầm. Tôi tới Thành phố Vinh là vì, thứ nhất, mong gặp lại bạn cũ, thứ hai, là cho ông một tin vui.”

“Tin vui? Tin vui ở đâu cơ?” Ông Vĩnh An hỏi.

“Tạm thời phải giữ bí mật!” Trần Thiên Trung tỏ vẻ bí hiểm.

Ông Vĩnh An nói

“Nếu tôi không đề bạt Phan Hải nữa, thì giờ dư ra hai chức phó hội trưởng. Một người là con rể tôi, Lục Trường Thành. Một người là Diệp Trát, hậu nhân của Ái Tân Giác La nhất tộc. Con rể tôi, Lục Trường Thành, thì là người tôi khá hiểu, nó chỉ có thể đi theo làm đến chức phó thôi, không phải người có thể trọng dụng được. Còn Diệp Trát thì có bản tính hào phóng bẩm sinh, rất thích kết giao bạn bè. Anh ta là một người quá phóng khoáng, không tự kiềm chế được bản thân cũng như người khác, nên căn bản sẽ không có kĩ năng để quản lý được thương hội. Việc chỉnh đốn và cải cách thương hội thật sự khiến tôi đau đầu quá.”

“Gây dựng sự nghiệp không dễ, giữ vững sự nghiệp thì lại càng khó. Tôi cảm thấy Trương Tử Thạch cũng không phải là người tệ lắm. Những năm gần đây, tuy rằng anh ta không giúp Thương hội Thành phố Vinh phát triển rộng lớn hơn, nhưng ít ra cũng giữ vững được danh tiếng trước kia. Có thể phát triển được như bây giờ cũng là việc không dễ dàng gì.”

“Chuyện đó nói sau! Có gì để tôi suy nghĩ thêm.” Ông Vĩnh An nói.

Trần Thiên Trung không nài ép Ông Vĩnh An nữa, bèn hỏi: “Ông Vĩnh An, ông định triệu họp thương hội vào lúc nào?”

“Ngày mai!”

“Tôi có thể đến nghe không?”

“Có thể!”

Ông Vĩnh An cũng cảm nhận được hình như Trần Thiên Trung đang chuẩn bị một kịch bản gì đó, ông cũng tò mò muốn biết rốt cuộc Trần Thiên Trung muốn làm gì.

Trần Thiên Trung thấy Ông Vĩnh An đã vui vẻ đáp ứng yêu cầu của mình, nên đổi chuyện khác nói: “Được rồi! Chúng ta không nói chuyện thương hội nữa, mình ôn chuyện cũ đi.”

Sau đó cả hai người cùng nhau tâm sự những chuyện họ trải qua trong bao nhiêu năm không gặp.

Ông Vĩnh An nghe nói Trần Thiên Trung đã về vị trí hậu phương của  Thương hội Hải Phòng, giao quyền hội trưởng cai quản cho Triệu Hùng, một thanh niên khá trẻ tuổi.

Ông Vĩnh An tò mò hỏi Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung, Triệu Hùng là gì của ông thế? Sao ông có thể yên tâm để Thương hội Hải Phòng giao cho một người trẻ tuổi như cậu ta quản lý? 

“Cậu ấy là tay chuyên nghiệp đấy, tôi giao cho cậu ấy một hạng mục mới của tập đoàn. Đúng rồi, anh ta cũng đang ở Thành phố Vinh, ngày mai lúc các ông mở cuộc họp thương hội, tôi sẽ dẫn cậu ấy tới cùng, cho ông nhìn mặt cậu ấy chút.”

Ông Vĩnh An cũng tò mò về Triệu Hùng nên liền gật đầu nói: “Được!”.

Hai người ăn nhanh điểm tâm sáng rồi chia tay nhau rời đi.

Sau khi biết được Trần Thiên Trung trở về Nhà họ Diệp, Triệu Hùng vội vàng đi tới phòng Trần Thiên Trung, dò hỏi giọng gấp gáp: “Bác Trần, sự việc tiến hành đến đâu rồi?”

Trần Thiên Trung lắc lắc đầu, nói: “Ông Vĩnh An là người khá bảo thủ, ông ta nói ngày mai triệu khai thương hội. Nhưng tới giờ vẫn chưa nghĩ thông là có nên buộc tội Trương Tử Thạch hay không.”

Triệu Hùng vừa nghe vừa lo lắng, nói: “Bác Trần, không phải Ông Vĩnh An thật sự muốn đề bạt Phan Hải thành hội trưởng của Thương hội Thành phố Vinh chứ?”

“Ông ấy quả thật có ý đó, nhưng tôi đã phân tích các mặt lợi hại cho ông ấy nghe. Tư tưởng ông ấy vẫn còn dao động, phải nhờ cậu đốt thêm ít lửa mới được.”

“Cháu sao?......” Triệu Hùng ngơ ngác không hiểu được Trần Thiên Trung có ý gì.

Trần Thiên Trung cười nói: “Đừng tưởng là tôi không biết, Văn Sơn đã giúp cậu sưu tập chứng cứ về Lục Trường Thành. Đến lúc đó, nếu cậu công bố cái này, rồi lại hé lộ việc Lục Trường Thành và Phan Hải cấu kết với nhau, thì Ông Vĩnh An không lo cuộc họp sẽ loạn lên mới là lạ. Tôi chỉ lo lắng là sợ ông ấy đã lớn tuổi như rồi, sợ không chịu đựng được đả kích trầm trọng như thế.”

“Chắc là sẽ không sao đâu ạ, lão gia cũng coi như là người đã trải qua bao nhiêu qua sóng to gió lớn rồi mà.” Triệu Hùng nói.

Trần Thiên Trung gật đầu, nói: “Tôi đã nói chuyện với ông Vĩnh An là mai sẽ đưa cậu đến tham gia thương hội. Ngày mai phải nhờ vào bản lĩnh của cậu rồi đó”

Triệu Hùng cười cười, nói: “Cháu bảo đảm sẽ không làm bác và lão gia phải thất vọng.”

Trần Thiên Trung nghe xong cũng hơi yên lòng, cười nhẹ với anh, sau đó vẫn nghiêm mặt, nói: “Thiếu gia, tôi nghe nói Bác ba của cậu, Triệu Khải Nghĩa, đã về nước, có khả năng là ít ngày nữa người đó sẽ đến Hải Phòng, tốt nhất là cậu nên chuẩn bị trước một chút.”

Triệu phát vừa nghe đến việc Nhà họ Triệu muốn đưa người tới thì tâm tình bỗng trầm xuống, nói: “Bọn họ tới làm cái gì không biết nữa, tốt nhất đừng có đưa người tới quấy rầy cháu, cháu đang sống rất yên ổn không muốn có thêm rắc rối đâu.”

Trần Thiên Trung lắc đầu, nói: “Không biết lý do phía sau là gì! Người xưa đã có câu, kẻ đến thì không thiện, kẻ thiện thì không đến.”

“Ngoại trừ bác ba của cháu ra, vẫn còn thêm những người khác sao?”

“Còn có con của bác ba cậu - Triệu Cao, và Triệu Hiền.”

Triệu Hùng không nghĩ rằng em họ Triệu Hiền cũng đến.

Trong tất cả các mối quan hệ anh em thì anh và Triệu Hiền là có quan hệ tốt nhất. Hiện giờ, Triệu Hiền đã trở thành đại minh tinh, hào quang tỏa khắp người. Hơn nữa ngày thường cô cũng phải đi đóng quảng cáo và diễn xuất rất nhiều, nên anh rất khó để gặp mặt cô.

Hiện giờ Lý Thanh Tịnh đã biết thân thế của anh, nhân cơ hội này, nên để cho em họ và Lý Thanh Tịnh gặp nhau nói chuyện.

Triệu Hùng rơi vào trầm tư một lúc lâu sau, đột nhiên hỏi Trần Thiên Trung: “Ông Thiên Trung có khỏe không bác?”

Trần Thiên Trung nói với Triệu Hùng: “Thiếu gia, dù thế nào thì lão gia cũng có công dưỡng dục cậu bao nhiêu năm, chẳng lẽ chỉ một tiếng ‘’cha’’ mà cậu cũng không nói ra được sao?”

“Ông ta không xứng làm bố cháu!” Triệu Hùng quả quyết nói.

Trần Thiên Trung thở dài, ông vẫn chưa thể tiết lộ sự thật ra cho Triệu Hùng được. Ông nhìn Triệu Hùng nói: “Bây giờ lão gia thật sự rất đáng thương. Từ việc bị buộc tội, đến việc mất vị trí chủ tịch tập đoàn Khải Thời, và hiện tại... ông ấy đã bị giam lỏng...”

“Giam lỏng? Mụ hồ ly tinh kia đâu?......”
Bình Luận (0)
Comment