Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 717

Sáng sớm hôm sau, Triệu Hùng liền mang Nông Tuyền đi ra ngoài. 

Cách Hoa muốn đi theo nhưng Triệu Hùng nói rằng việc mang theo một người phụ nữ là điều bất tiện, vì vậy Cách Hoa lúc này mới từ bỏ. 

Trước khi đi, Triệu Hùng dặn Cách Hoa không được đưa Tiêu Thanh đi ra ngoài. 

Thấy giọng điệu của Triệu Hùng rất nghiêm túc, Cách Hoa cũng không dám khinh suất. Tuy nhiên, một ngày không đi chơi khiến cô ấy vô cùng ngột ngạt. 

Triệu Hùng lái xe đưa Nông Tuyền đến “Tập đoàn Song Lâm!” 

Khi anh khởi hành, Triệu Hùng gọi cho Hồ Dân. Hồ Dân nói rằng cả Trương Văn Lâm và Lâm Tài đều đang đợi anh ở "Công ty Song Lâm". 

Hôm nay là ngày trọng đại của "Tập Đoàn Song Lâm".

"Tập đoàn Song Lâm" vừa được "Tập đoàn Hùng Quang" mua lại, nghe nói một giám đốc của "Tập đoàn Hùng Quang" đã đến kiểm tra đột xuất "Tập đoàn Song Lâm". 

Quỹ mua lại lên tới 100 triệu, Trương Văn Lâm và Lâm Tài chia nhau 50 triệu. Và giữ các chức danh tổng giám đốc, giám đốc. 

Vừa nghe tin "Tập đoàn Hùng Quang" đã phái người đến, Trương Văn Lâm và Lâm Tài từ sáng sớm đã mặc quần áo vào chờ ở công ty. 

Thư ký báo cáo với Trương Văn Lâm và Lâm Tài: “Giám đốc Trương và Giám đốc Lâm, người của Tập đoàn Hùng Quang đến rồi!” 

Nghe vậy, Trương Văn Lâm và Lâm Tài vội vàng sửa sang lại quần áo. Cả hai vội vã ra khỏi văn phòng để chào đón vị giám đốc của Tập đoàn Hùng Quang. Bọn họ nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen đậu trước cửa Tập đoàn Song Lâm Nông Tuyền đang đứng ở cửa xe, bộ dạng đứng đắn. 

Khi Trương Văn Lâm và Lâm Tài nhìn thấy Nông Tuyền, bọn họ nghĩ Nông Tuyền là giám đốc do Tập đoàn Hùng Quang cử đến. Anh ta vội vàng bước tới chào và nói: "Giám đốc, xin chào! Tên tôi là Trương Văn Lâm."

"Tôi tên là Lâm Tài!" 

"Chào mừng giám đốc đến với tập đoàn Song Lam!" 

Trương Văn Lâm và Lâm Tài cùng nhau đồng thanh nói. 

Nông Tuyền đã biết toàn bộ câu chuyện từ Triệu Hùng, và biết rằng Trương Văn Lâm thay con trai mình cầm đầu, mang trường học để ngăn chặn Triệu Hùng. 

Nông Tuyền kìm nén tính khí, lạnh lùng nói với hai người: "Các người bị mù sao! Giám đốc đang ở trong xe." 

Trương Văn Lâm và Lâm Tài lộ vẻ ngượng ngùng khi biết người đứng trông xe chỉ là vệ sĩ cho chính chủ đang ở trên xe. 

Trương Văn Lâm vội vàng bước tới, mở cửa xe, cúi người chín mươi độ, cung kính nói: “Giám đốc, xin chào!” 

Triệu Hùng xuống xe, cúi đầu chào Trương Văn Lâm đang ở bên cạnh, nói: “Tư thế của tổng giám đốc Trương không tồi nha. Cứ giữ tư thế như thế này.”

Trương Văn Lâm nghe âm thanh ‘giám đốc’ có chút quen quen, ngẩng đầu kinh ngạc há to miệng thành hình chữ O, to bằng quả trứng. 

Anh ta chưa bao giờ nghĩ tới giám đốc của "Tập đoàn Hùng Quang" thực sự là Triệu Hùng.

“Triệu… Giám đốc Triệu.”

Trương Văn Lâm vốn dĩ muốn gọi Triệu Hùng, nhưng thật may, anh ta đã đổi khẩu hiệu thành “Giám đốc Triệu!”

Lâm Tài nghĩ rằng Trương Văn Lâm quen biết giám đốc mới, liền cười nói: “Văn Lâm, anh có quen biết giám đốc Triệu sao?” Trương Văn Lâm vẻ mặt mếu máo không biết trả lời như thế nào. 

Triệu Hùng quay lại và đứng trước mặt Trương Văn Lâm, đưa tay ra và vỗ nhẹ vào má Trương Văn Lâm và nói: "Quen biết, tất nhiên quen biết rồi. Con trai của anh Trương và đồ đệ của tôi học cùng lớp. Giám đốc Trương rất lợi hại, con trai của giám đốc khơi chuyện bị đánh, giám đốc Trương thay con anh ta cầm đầu? "

Trương Văn Lâm lúng túng nói:" Giám đốc Triệu, là tôi quá bốc đồng. Tôi không biết Thẩm Văn Hải là đồ đệ của anh. "

“ Anh không phải nói cậu ta con hoang sao sao? Anh còn nói tôi còn trẻ như vậy, làm sao có thể có đứa con trai lớn như vậy. "

Triệu Hùng tát vào má Trương Văn Lâm mấy cái. 

Mặc dù Triệu Hùng không trực tiếp tát cho Trương Văn Lâm một cái tát, nhưng Trương Văn Lâm cũng không chịu nổi mấy cái này, mặt gần như sưng lên.

Triệu Hùng tuy rằng không thể sử dụng nội lực, nhưng anh là cường giả võ học, có thể tưởng tượng được sức mạnh của lòng bàn tay. 

Lâm Tài nghe điều này và cuối cùng đã hiểu ra. 

Cảm thấy Trương Văn Lâm trêu chọc giám đốc Triệu, làm người ta đến cửa để trả đũa. 

Nếu thật sự vì muốn trả thù Trương Văn Lâm, Triệu Hùng làm sao có thể chờ đến Thành phố Vinh mới trả thù. 

Chỉ là vì sau khi Hồ Dân điều tra Trương Văn Lâm công ty của anh ta là nhà máy sản xuất dược phẩm, công ty của Triệu Hùng tình cờ có nhu cầu này, anh ta mới nghĩ đến Thành phố Vinh trừng trị Trương Văn Lâm. 

Nếu như không đem Trương Văn Lâm chỉnh đốn cho ngoan ngoãn, khó đảm bảo rằng ông ta sẽ không trả thù Thẩm Văn Hải. 

Thẩm Văn Hải vẫn còn đang đi học, Triệu Hùng không muốn cậu bé bị những chuyện khác quấy rầy. Nếu bây giờ đã đến Thành phố Vinh, vậy sẽ thuận tay giải quyết chuyện này. 

Triệu Hùng thấy Trương Văn Lâm không còn ngang ngược nữa, liền nói với ông ta: “Các anh vào với tôi!” 

Trương Văn Lâm và Lâm Tài vừa kiếm được 50 triệu mỗi người. Hai người vẫn nắm giữ năm phần trăm cổ phần trong "Tập đoàn Song Lâm" và thậm chí còn giữ chức vụ của mình. Một người là tổng giám đốc và người kia là giám đốc. Vì vậy, để chia cổ tức, hai người phải ngấm ngầm chịu đựng, ngoan ngoãn đi theo sau Triệu Hùng, tiến vào "Tập đoàn Song Lâm!"

Sau khi vào văn phòng, Trương Văn Lâm đưa thuốc lá cho Triệu Hùng và tự mình rót trà. Rồi nói lần trước là có mắt không tròng, hy vong Triệu Hùng đại lượng thứ lỗi, bất kể trước sau, sau này sẽ là người một nhà. 

Triệu Hùng cũng không phải lòng dạ hẹp hòi như vậy, nếu Trương Văn Lâm và Lâm Tài này thực sự có khả năng trọng dụng. Anh ấy dạy Trương Văn Lâm một chút, vậy thôi! Vì vậy, anh đến để tận dụng cơ hội quan sát ông ta. 

Triệu Hùng yêu cầu Lâm Tài ngồi và còn Trương Văn Lâm đứng nói chuyện. 

Trương Văn Lâm biết Triệu Hùng đang trừng phạt mình, nhưng ông ta không dám đối đầu với Triệu Hùng.

Lần trước dẫn người đến thua trong tay Triệu Hùng, đánh không lại bọn họ. Giờ đây, Triệu Hùng đã trở thành ông chủ của mình, và để công ty chia cổ phần hoa hồng, Trương Văn Lâm lựa chọn nén giận. 

Thông qua trao đổi, Triệu Hùng phát hiện ra rằng Lâm Tài thực sự là một nhân tài. 

Triệu Hùng cố ý hỏi hai người: "Thường thì hai người phân công công ty quản lý như thế nào?" 

Trương Văn Lâm đáp: "Tôi phụ trách bên trong, còn Lâm Tài phụ trách bên ngoài. Tôi chịu trách nhiệm chính về việc thu mua và hậu cần thuốc men. Lâm Tài chịu trách nhiệm bán hàng. Và các kênh và tiếp thị."

“Ai chịu trách nhiệm gia công?" Triệu Hùng nghiêm túc hỏi hai người. 

Lâm Tài trả lời: “Gia công là tôi cùng giám đốc Trương phụ trách!” Triệu Hùng gật đầu, và anh nhìn vào văn phòng của hai người hỏi: “Đây là văn phòng của ai?”

“Của tôi!” Trương Văn Lâm không biết Triệu Hùng định làm gì, run rẩy trả lời. 

Triệu Hùng thấy ở trong văn phòng, có rất ít sách y học. Bày biện đều là một số tạp chí giải trí hiện đại, và các cô gái trang bìa trên màn hình thật mê hoặc và gợi cảm. 

Anh cầm một cuốn sách lên lật xem và thấy đó là một buổi chụp ảnh độ nét thanh cao đầy phong cách của một siêu mẫu. 

"Tổng giám đốc Trương, khẩu vị không tồi nha? Đều là tạp chí thời trang siêu mẫu mới nhất." 

Trương Văn Lâm lúng túng trả lời: "Chỉ là để câu giờ thôi, thỉnh thoảng xem một chút!" 

Triệu Hùng đứng dậy nói với Lâm Tài: “Anh Lâm, đưa tôi đến chỗ anh. Nhìn qua phòng làm việc của anh một chút."

“Được rồi, giám đốc Triệu! "Lâm Tài đứng dậy đưa Triệu Từ về văn phòng của mình.

Khi Triệu Hùng nhìn thấy văn phòng của Lâm Tài, có những cuốn sách về danh nhân được trưng bày. 

Có Nghiên cứu thành công của Carnegie, ám chỉ tiếp thị, lý thuyết y học cổ truyền Trung Y, bản tóm tắt tinh hoa y học phương Tây, v.v. 

Sau khi nhìn thấy, Triệu Hùng đã có điểm trong lòng. 

“Đưa tôi đến xưởng của nhà máy sản xuất dược phẩm!” 

Triệu Hùng nói với Trương Văn Lâm và Lâm Tài. 

Trương Văn Lâm và Lâm Tài lập tức đưa Triệu Hùng đến xưởng của nhà máy dược phẩm.

Công nhân trong xưởng đang làm việc thì nghe tin bán công ty. Bán cho một công ty hàng đầu trong lĩnh vực này. Điều lo lắng nhất của người lao động là liệu tiền lương và phúc lợi có thay đổi hay không, còn lại là lo lắng về việc sa thải nhân viên. 

Do đó, có không ít cuộc thảo luận về vấn đề này. 

Triệu Hùng thấy rằng xưởng được quản lý tốt, nhưng anh không biết đó là công lao của Lâm Tài hay là của Trương Văn Lâm. 

Anh nói với Trương Văn Lâm và Lâm Tài: "Hãy bảo các công nhân ngưng công việc của họ trước. Tôi có chuyện muốn nói với họ!" 

Để thể hiện bản thân, Trương Văn Lâm ngay lập tức vỗ tay và hét lên: "Mọi người, trước tiên ngừng tay lại một chút. Đây là Giám đốc Triệu, là người mới tới của Tập đoàn Nhật Húc, có chuyện muốn nói với mọi người! "

Mọi người đóng cửa dây chuyền sản xuất và vây quanh Triệu Hùng. 

Triệu Hùng ước tính đại khái rằng có hơn 20 người làm việc trong nhà máy này. 

Nếu là hai ca sẽ có khoảng bốn mươi hoặc năm mươi người, và ca ba sẽ có khoảng bảy mươi người. 

“Tổng giám đốc Trương, nhà máy dược làm việc bao nhiêu ca vậy?” Triệu Hùng hỏi Trương Văn Lâm. 

Trương Văn Lâm thấy Triệu Hùng tự đặt câu hỏi cho mình và cảm thấy rằng cơ hội trình diễn của mình đã đến. 

Cung kính trả lời: "Khi có nhiều đơn đặt hàng thì sẽ là ba ca, và khi có ít đơn hàng thì sẽ là hai ca." 

"Vậy bây giờ là lúc có nhiều đơn đặt hàng hơn hay khi có ít đơn đặt hàng hơn?" 

Trương Văn Lâm vẻ mặt xấu hổ nói: "Hiện tại bởi vì là cuối năm, là thời điểm có ít đơn đặt hàng. Tuy nhiên, giám đốc Triệu, ngài yên tâm sau năm sau xí nghiệp dược phẩm của chúng ta sẽ có nhiều đơn hàng hơn."
Bình Luận (0)
Comment