Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 639

Triệu Hùng thẳng thắn nói với Tiêu Dương Hàng mình là con trai duy nhất của Triệu Khải Thời và Tần Uyển.

Tiêu Yến ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô không ngờ Triệu Hùng cũng là hậu nhân của năm gia tộc lớn.

Năm đó tình yêu của Triệu Khải Thời và Tần Uyển khiến người người ngưỡng mộ. Chỉ là sau đó tập đoàn Khải Thời phát sinh hàng loạt biến cố khiến nhiều người tiếc nuối.

Tiêu Dương Hàng thấy Triệu Hùng thẳng thắn về thân thế của mình cũng gật đầu thừa nhận.

“Không sai! Chúng tôi là hậu nhân của năm gia tộc lớn. Có điều nhà họ Tiêu xưa nay ít nam giới, đến đời của tôi chỉ còn hai anh em. Nhánh này của tôi giờ chỉ còn đứa cháu gái Tiêu Yến duy nhất này. Ngoài ra còn có một đứa em trai không rõ sống chết, vẫn luôn bặt vô âm tín.”

Trước đó Triệu Hùng nghe hai ông cháu Tiêu Dương Hàng bị Thánh đàn tấn công, nên đoán được có thể họ là hậu nhân của năm gia tộc lớn.

Không ngờ thực sự lại là người nhà họ Tiêu.

Tuy hai bên chưa từng gặp nhau nhưng sau khi biết thân phận hậu nhân của đối phương cũng cảm thấy gần gũi hơn.

Tiêu Dương Hàng cũng cảm thấy Triệu Hùng đáng tin, lại còn là ân nhân cứu mạng của mình nên mới nói ra thân phận thật.

Triệu Hùng hỏi Tiêu Dương Hàng: “Ông Tiêu, thế ông có biết ai là nội gián của năm gia tộc lớn chúng ta không?”

Tiêu Dương Hàng lắc đầu, thở hắt ra, ông nói ông cũng không biết. Còn nói, năm gia tộc lớn không những chịu truy sát của Thánh đàn mà còn bị Liệp Hộ Môn và Hắc Vũ Đảng truy sát.

Liệp Hộ Môn này thì Triệu Hùng biết, hồi trước khi bố anh Triệu Khải Thời đến Hải Phòng đã bị đám người của Liệp Hộ Môn truy sát, nhưng Hắc Vũ Đảng thì là lần đầu nghe đến.

Triệu Hùng hỏi Tiêu Dương Hàng: “Ông Tiêu, Hắc Vũ Đảng là thế lực nào vậy?”

“Thế lực này vô cùng lớn mạnh, trong tay nắm năm tập đoàn đều là các công ty đa quốc gia có danh tiếng hiển hách. Chắc cậu từng nghe qua rồi, đó là tập đoàn Hắc Kim, tập đoàn Hắc Mộc, tập đoàn Hắc Hỏa, và tập đoàn Hắc Thổ.”

Tập đoàn lần trước gây uy hiếp nghiêm trọng cho Triệu Hùng đó là tập đoàn Hắc Mộc. Không khó tưởng tượng, thế lực kẻ địch lớn mạnh nhường nào.

“Ông Tiêu, vậy nếu đã biết kẻ địch của chúng ta là ai, tại sao năm gia tộc lớn chúng ta không hợp lực đối phó bọn chúng?” Triệu Hùng nét mặt nghiêm trọng hỏi.

Tiêu Dương Hàng thở dài nói: “Đâu có dễ như thế! Có thể cậu không biết đối thủ của chúng ta là ai, nếu cậu biết rồi thì sẽ biết được thủ đoạn của bọn chúng.”

“Tôi đã biết rồi, là bọn Hoàng Long, Tây Giao đúng không?” Triệu Hùng hỏi.

Tiêu Dương Hàng ngạc nhiên, không ngờ Triệu Khải Thời lại nói cho Triệu Hùng những việc cơ mật này. Ông nào biết được là Cửu Gia nói cho anh biết.

Tiêu Dương Hàng nói: “Sự việc phức tạp hơn chúng ta nghĩ nhiều. Bọn chúng đang nhăm nhe bảo tàng mà Thẩm Công Bác để lại. Những năm này bọn chúng luôn truy sát chúng ta. May mắn thay năm gia tộc lớn của chúng ta luôn con cháu đầy đàn, hậu nhân hưng thịnh, cũng không đoạn hương khói. Nhưng đến thời của Tiêu Yến lại khó khăn rồi! Thủ đoạn của bọn chúng càng ngày càng thâm độc, tài sản của bọn chúng không thua kém gì năm gia tộc lớn chúng ta, trắng trợn chiêu mộ những kẻ mạnh trên Võ thần bảng ở khắp thế giới. Thế nên gây bất lợi rất lớn cho năm gia tộc lớn chúng ta. Có điều năm gia tộc lớn chúng ta không phải chưa từng chiêu mộ người trong Võ thần bảng, chỉ là về tài lực chúng ta có thể chịu được, thế lực lại thua xa đối phương. Cho nên chúng ta chỉ có thể bồi dưỡng người của chúng ta, như vậy mới đáng tin. Không những bồi dưỡng người trong võ thần bảng, còn bồi dưỡng các nhân tài trên các mặt khác, chỉ là đối thủ quá giảo hoạt, năm gia tộc lớn của chúng ta trải qua bao nhiêu năm lại không đoàn kết, bị kẻ địch làm cho chia năm xẻ bảy.”

Nói đến đây, Tiêu Dương Hàng lộ ra vẻ mặt đau buồn.

Thật ra, những người như Trần Văn Sơn của Thiên Bảng, hắc khách cao thủ Vu Đại Đồng đều là nhân tài mà Triệu Khải Thời âm thầm bồi dưỡng, mục đích là để hỗ trợ con trai Triệu Hùng. Chỉ có điều Triệu Hùng vẫn bị che giấu, không biết sự tình bên trong.

Triệu Hùng nghe xong rơi vào trầm tư, hỏi Tiêu Dương Hàng: “Ông Tiêu, tôi có thể hút thuốc không?”

“Hút đi! Hôm nay may mà gặp được cậu. Bằng không tôi tẩu hỏa nhập ma chỉ có con đường chết!”

Triệu hùng tìm một chiếc ghế, cách xa Tiêu Dương Hàng một chút, tránh để ông ngửi nhiều khói.

Châm thuốc lên, Triệu Hùng nhìn Tiêu Dương Hàng hỏi: “Ông Tiêu, nếu chúng ta đều là người của năm gia tộc lớn thì chỉ có thẳng thắn với nhau, đoàn kết hợp sức mới có thể hoàn toàn ngăn chặn bọn giặc đó không tàn sát chúng ta.”

“Triệu Hùng à! Cậu có vấn đề gì cứ trực tiếp nói ra. Lão già này tin tưởng cậu.” Tiêu Dương Hàng nói.

Triệu Hùng hút một hơi thuốc rồi vươn tay vuốt tóc, hỏi Tiêu Dương Hàng: “Ông Tiêu, bọn giặc kia đuổi giết chúng ta chẳng phải là do bảo tàng của Thẩm Công Bác hay sao, mà chìa khóa mở ra bảo tàng lại nằm trong tay mỗi hậu nhân của năm gia tộc lớn chúng ta. Tại sao chúng ta không tập hợn năm chiếc chìa khóa, mở ra bảo tàng kia. Một là có thể mở rộng thế lực của chúng ta, hai là cống hiến cho quốc gia hoặc là chia cho nhân dân, cũng xem như giúp Thẩm Công Bác có được danh tiếng. Như vậy, một khi chuyện bảo tàng bị lộ ra, lại có cách xử lý ổn thỏa, đám người kia cũng không tiếp tục truy sát chúng ta nữa chứ?”

“Cậu sai rồi! Cậu quá xem thường bọn chúng rồi. Sứ mệnh được truyền lại của bọn chúng là giết sạch hậu nhân của năm gia tộc lớn chúng ta, giành được chìa khóa bảo tàng thì không sai. Chỉ là cho dù không có bảo tàng của Thẩm Công Bác, miễn là bọn chúng còn tồn tại, thì cuộc tàn sát giữa năm gia tộc lớn của chúng ta và bọn chúng vẫn sẽ tiếp diễn. Ngoài ra, bảo tàng mà Thẩm Công Bác để lại có một thời gian mở nhất định. Nghe nói nếu tự ý mở ra sẽ ảnh hưởng lớn đến toàn bộ thế giới. Mà thời gian mấu chốt để mở bảo tàng nằm ở năm chiếc nhẫn ngọc dát vàng của năm gia tộc lớn, không có hậu nhân nào nhìn thấu bí mật này. Cho nên trước khi nhẫn được tập hợp đầy đủ cũng không có ai biết được bí mật, ai cũng không dám tự ý mở ra bảo tàng của Thẩm Công Bác.”

Nói đến đây, Dương Tiêu Hàng thở dài nói: “Ài, nói ra thật hổ thẹn, năm gia tộc lớn chúng ta bảo vệ bảo tàng đó vẫn luôn dốc hết sức tự bảo vệ bản thân, nhưng nay em trai tôi sống chết không rõ, nhánh của tôi chỉ còn lại một mình Tiêu Yến. Nếu không phải tổ tiên để lại một chút tài sản e là đã phải lưu lạc đầu đường xó chợ.”

Triệu Hùng hỏi Tiêu Dương Hàng: “Ông Tiêu, nếu nhẫn của chúng ta tiếp tục phân tán trong tay các gia tộc, mãi mãi không giải được bí mật của Thẩm Công Bác để lại. Tôi có thể nói thẳng với ông, nhẫn của nhà họ Triệu bà nhà họ Tần đều ở trong tay tôi. Cho nên tôi muốn hỏi, nhẫn của nhà họ Tiêu đang ở đâu? Tôi muốn tập hợp nhẫn của năm gia tộc lớn, mở ra bảo tàng Thẩm Công Bác, muốn xem xem trong đó rốt cuộc có bí mật gì. Đương nhiên nếu tôi không thể tìm ra bí mật, có thể bảo các gia tộc khác đưa hậu nhân đến xem thử. Cho đến khi có người có thể giải đáp được bí mật, như thế mới không hổ thẹn với linh hồn Thẩm Công Bác trên trời.”

Tiêu Dương Hàng và Tiêu yến đều vô cùng kinh ngạc, không ngờ nhẫn của nhà họ Triệu và nhà họ Tiêu đều nằm trong tay Triệu Hùng.

Tiêu Dương Hàng thở dài: “Tôi cũng không giấu cậu, người bảo vệ nhẫn của nhà họ Tiêu chúng tôi là em trai tôi Tiêu Dương Sơn. Giờ không biết nó sống chết ra sao, tôi cũng không biết nó còn sống hay đã chết. Có điều nghe tổ tiên nói những chiếc nhẫn này có cảm ứng với nhau. Cho dù mất liên lạc cũng có thể trở về với nhau.”

Triệu Hùng không ngờ sự việc lại rắc rối đến vậy, nhẫn của nhà họ Tiêu ở chỗ Tiêu Sơn Dương. Nay không rõ Tiêu Sơn Dương ở đâu, biết đi đâu tìm Tiêu Dương Sơn, tìm nhẫn nhà họ Tiêu.

“Ông Tiêu, nghe nói lúc trước Thẩm Vạn Tam có được tụ bảo bồn mới có được gia sản người người thèm muốn. Có thật là ông ta có tụ bảo bồn không?” Triệu Hùng hỏi.

“Việc này…” Tiêu Dương Hàng giải thích: “Tôi nghe tổ tiên nói lúc trước Thẩm Công Bác là người giàu có nhất thời nhà Hoàng, đúng là nhờ cơ duyên nên có được bảo vật. Chỉ là không biết bảo vật này có phải tụ bảo bồn hay không.”
Bình Luận (0)
Comment