Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 620

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng vậy, cũng không có quá vui vì Tàn Kiếm Hồ A gia nhập.

Thực lực của Thánh đàn này thật là đáng sợ! Không chỉ có Đao Tu La người xếp hạng năm trên Thiên Bảng, còn có hai tên cao thủ Thiên Bảngvà bốn tên cao thủ Địa Bảng. Trừ mấy người đó ra, có lẽ trong tổ chức Thánh đàn còn có nhiều cao thủ khác nữa.

Lý Thanh Tịnh cân nhắc tương đối chu đáo, nắm chặt tay Triệu Hùng, mặt lộ vẻ lo lắng âm thầm nói: “Triệu Hùng, Hải Phòng của chúng ta cách tỉnh Thanh Hóa quá gần, nếu như bọn hắn một khi biết được thân phận thật của anh, có thể hay không…”

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh rất khẩn trương, an ủi cô nói: “Yên tâm đi, Thanh Tịnh! Thân phận của anh còn chưa có bị bại lộ.”

“Nhưng mà…”

“Yên tâm đi, chờ sau này vết thương Văn Sơn thương khỏi hẳn, anh chuẩn bị tự mình đến Thánh đàn một chuyến. Xem những người này rốt cuộc là những người nào? Vì sao muốn truy sát con cháu tộc ngũ đại thế gia.”

Lý Thanh Tịnh nghe Triệu Hùng nói muốn đi tỉnh Thanh Hóa, giật mình kêu lên.

Cô thật sự sợ Triệu Hùng đến tỉnh Thanh Hóa, cuối cùng không về được.

“Thánh đàn không khác đầm rồng hang hổ, anh đến Thánh đàn làm cái gì?” Lý Thanh Tịnh lo lắng nói.

Triệu Hùng giải thích nói: “Nếu như không đi Thánh đàn, vĩnh viễn không tra ra được bí mật của Thánh đàn. Bởi vì cái gọi là không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con.”

“Việc này cũng quá nguy hiểm!” Lý Thanh Tịnh hai tay nắm thật chặt cánh tay Triệu Hùng, sợ anh sẽ bỏ lại cô mà đến Thánh đàn.

Triệu Hùng nhìn Lý Thanh Tịnh nói: “Thanh Tịnh, mặc dù Triệu Hùng anh không tính là nhân vật lớn gì, nhưng người đàn ông của em tuyệt đối không phải loại hèn nhát. Nếu như anh không ra mặt giải quyết chuyện phiền toái này, về sau chỉ sợ em và Dao Châu đều sẽ sống trong sợ hãi và bất an. Tin tưởng anh, anh sẽ không có vấn đề gì.”

“Anh... Anh phải cẩn thận. Nhớ kỹ, bất kể là khi nào, em và con đều chờ anh trở về. Cho dù chúng ta không có gì cả, chỉ cần anh bình an vô sự, đã là chuyện hạnh phúc nhất của gia đình chúng ta rồi.”

Triệu Hùng nghe Lý Thanh Tịnh nói vậy, trong lòng tràn đầy cảm động. Anh ôm Lý Thanh Tịnh vào trong ngực thật chặt, thật lâu không nguyện ý buông ra.

“Mẹ ơi! Mẹ ơi…!” Hành lang bên ngoài truyền đến giọng nói của Triệu Dao Châu.

Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng đẩy Triệu Hùng ra, khuôn mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Dao Châu gọi em, anh cũng mau ra ngoài đi! Hai chúng ta ở trong phòng thời gian dài như vậy, còn không ra bọn họ sẽ nghi ngờ. Nói xong, cô kéo cửa đi ra khỏi phòng.

Triệu Hùng vừa định ra khỏi phòng, điện thoại trong túi quần bỗng nhiên truyền đến âm thanh báo tin nhắn.

Anh lấy điện thoại di động ra xem, là tin nhắn của Vân Nhã.

Trong đó là một dấu chấm hỏi, còn có một biểu tượng cảm xúc.

Triệu Hùng đáp lại Vân Nhã: “Cô Vân, có chuyện gì vậy?”

Vân Nhã thấy Triệu Hùng phản phục lại, biết Lý Thanh Tịnh không có ở bên cạnh Triệu Hùng. Gửi tin nhắn nói: “Anh sẽ không phải càng ngày càng nghiêm khắc, còn không có dũng khí gặp tôi đó chứ?”

“Khoảng thời gian trước tôi ra ngoài.” Triệu Hùng giải thích nói.

“Tôi biết, tôi cũng ra ngoài. Nếu không, tôi sẽ đến tìm anh.” Vân Nhã gửi cho Triệu Hùng một biểu tượng cảm xúc yêu thương.

Sau khi Triệu Hùng nhìn thấy tin nhắn này, trên trán xuất hiện một một đường đen.

Người khác không dám nói, còn cái cô Vân Nhã này, tuyệt đối có thể làm được chuyện như vậy.

May mắn lúc đó Vân Nhã cũng ra ngoài, nếu như cô ta đuổi theo đến Trường Bạch, để Lý Thanh Tịnh phát hiện được, chuyện này chắc chắn không xong rồi.

Triệu Hùng dời chủ đề khác, hỏi thăm Vân Nhã: “Cô đi làm cái gì?”

“Đại diện nhà họ Vân chúng tôi, đi Nghệ An đàm bút hợp tác.” Ngay sau đó Vân Nhã gửi tin nhắn nói: “Triệu Hùng, ngày mai tôi muốn gặp anh, anh có thể thu xếp thời gian không.”

Triệu Hùng nghĩ đến ngày mai mình cũng không có nhiều chuyện quan trọng, nếu anh không gặp cái cô Vân Nhã này, không chừng cô ta sẽ làm ra cái chuyện hoang đường gì còn chưa biết được.

Anh gửi tin nhắn cho Vân Nhã nói: “Vậy ngày mai mười giờ sáng, Học Nhân Thư ở đường Bác Thạc.”

“Được, không gặp không về!” Vân Nhã gửi cho Triệu Hùng một icon biểu cảm hôn môi, ngay sau đó lại gửi một bức ảnh chân dung đặc biệt gợi cảm.

Không thể không nói, tấm hình này lập tức làm thu hút ánh mắt Triệu Hùng.

Vân Nhã bởi vì sinh ra trong gia đình giàu có, trên người có một loại khí chất quý tộc.

Trên tấm ảnh, Vân Nhã chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng của đàn ông, nửa người dưới nhìn xuyên thấu quần đùi màu hồng. Toàn thân tràn đầy thanh xuân gợi cảm.

Triệu Hùng nghe thấy ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, tưởng rằng Lý Thanh Tịnh tới. Dọa anh vội vàng xóa bỏ đoạn tin nhắn nói chuyện phiếm với cô ta.

Chỉ là đáng tiếc vừa rồi Vân Nhã gửi tới tấm hình kia, bình thường giữ lại thưởng thức một chút cũng không tệ.

Sau khi Triệu Hùng đưa điện thoại di động một lần nữa nhét vào túi quần, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc này mới phát hiện đó là Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh nhìn chằm chằm Triệu Hùng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa hỏi: “Anh rể, vừa rồi anh ở trong phòng với chị của em làm cái gì vậy?”

“Không có gì, trò chuyện một chút chuyện riêng tư của vợ chồng thôi.”

“Hai người sẽ không làm chuyện gì kì quái đó chứ?” Trong mắt Lý Diệu Linh toát ra vẻ ranh mãnh.

Triệu Hùng đưa tay gõ một cái lên đều cô em vợ Lý Diệu Linh, nói: “Cho dù anh và chị em làm có làm gì thì cũng là bình thường. Anh chị là vợ chồng hợp pháp, chẳng lẽ còn không cho phép thân mật hay sao?”

“Hắc hắc! Em chỉ là muốn nhìn một chút, chị gái xinh đẹp của em bị anh rể chinh phục như thế nào.”

Triệu Hùng nói với Lý Diệu Linh: “Yên tâm đi! Anh sẽ không cho em cơ hội này.” Nói xong, không để ý Lý Diệu Linh nữa liền giẫm chân đi xuống lầu.

Sau khi xuống dưới lầu, Lý Quốc Lâm gọi Triệu Hùng đến ngồi bên cạnh ông.

Lý Quốc Lâm nhỏ giọng hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, chuyện bố bảo con làm, đến đâu rồi?”

Triệu Hùng lúc này mới nhớ tới, Lý Quốc Lâm muốn gặp Bảo mẫu Lưu Mỹ Lan một chút.

Anh loay hoay bận đủ việc, thật sự là chưa có làm được việc này.

“Bố, bố yên tâm đi! Ngày mai con sẽ sắp xếp cho bố đến gặp dì Lan.”

Lý Quốc Lâm nhẹ gật đầu, lại sợ Triệu Hùng hiểu lầm mình có ý tứ gì với Lưu Mỹ Lan, giải thích nói: “Bố chỉ thấy dì Lan của con cuộc sống quá khó khăn, muốn giúp bà ấy một chút.”

“Con hiểu! Như vậy đi. Một hồi nói với Thanh Tịnh, dẫn bố đi bệnh viện kiểm tra, thuận tiện đến nhà dì Lan, bố cảm thấy thế nào?”

“Nếu mẹ con một mực muốn đi theo, thì như thế nào?” Lý Quốc Lâm lo lắng hỏi.

Triệu Hùng an ủi Lý Quốc Lâm nói: “Yên tâm đi, con có biện pháp!”

Lúc này, Lý Thanh Tịnh dẫn theo con gái Triệu Dao Châu, Thẩm Văn Hải và Đào Yên Hoa từ phòng đồ chơi đi tới.

Triệu Hùng thấy thời cơ vừa vặn, nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, ngày mai anh đưa bố đến bệnh viện kiểm tra, em muốn đi cùng không?”

Ngày mai em có hội nghị quan trọng, để mẹ đi cùng với anh đi.

Đào Yên Hoa nghe xong thì mím môi, bộ dạng cực kì không tình nguyện, nói: “Mẹ không đi đâu, để Triệu Hùng đi là được rồi, mẹ ở nhà nấu cơm.”

Triệu Hùng và Lý Quốc Lâm sau khi nghe vậy, hai người cố nén ý cười.

Triệu Hùng dự định đưa Đào Yên Hoa đến nhà họ Đào. Nhưng vì Đào Yên Hoa không muốn đi bệnh viện, vậy thì miễn đi phiền phức.

“Vậy một mình con đưa bố đi là được! Với lại, vết thương của Diệu Linh còn chưa lành, vẫn là để mẹ ở nhà chăm sóc cho Diệu Linh đi.”

“Đúng vậy, Đúng vậy! Đào Yên Hoa tôi không chỉ phải hầu hạ người già, còn phải hầu hạ người trẻ. Đều trở thành bảo mẫu của các người rồi.”

Lý Quốc Lâm tức giận nói với Đào Yên Hoa: “Nếu không phải bà đuổi bảo mẫu trong nhà đi, còn cần đến bà sao? Bây giờ làm có chút việc thôi, đã phàn nàn cái này, phàn nàn cái kia.”

“Được lắm! Lý Quốc Lâm. Xem ra ông chỉ là nghĩ đến cái người bảo mẫu tên Lưu Mỹ Lan kia. Nếu ông thích bà ta như vậy, thì hãy đến sống với bà ta luôn đi.”

“Bà... Bà quả thực không thể nói lý mà!” Lý Quốc Lâm tức giận run lập cập.

“Đào Yên Hoa không chút yếu thế nói: “Tôi thấy là ông đang chột dạ thì đúng hơn!”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhìn nhau, hai vợ chồng già lại cãi nhau rùm beng trước mặt bọn nhỏ.

Lý Thanh Tịnh thật không nghĩ vừa về tới nhà, liền liên tục nhìn thấy những chuyện nháo như này. Cô lớn tiếng hét lên: “Được rồi! Hai người đững cãi nhau nữa. Bố, mẹ, Dao Châu và nhóc Hải còn nhỏ, các người không thể làm gương cho con cháu sao? Làm vậy để con cháu xem các người ra gì nữa?”

Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa mỗi người hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác, ai cũng lờ đi.

Lý Thanh Tịnh thấy bố mẹ rốt cục cũng ngừng chiến, khuyên nhủ bọn họ: “Thời gian không còn sớm, mọi người đều về phòng ngủ đi.”
Bình Luận (0)
Comment