Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 62


Nông Ngọc đưa Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến chỗ Lâm Thảo đón con gái trước.
Dao Châu đã ngủ mất rồi.
Triệu Hùng luôn bế con gái trong lòng, cẩn thận chăm sóc cô bé, sợ cô bé tỉnh giấc.
Lý Thanh Tịnh thấy vậy, trong lòng cũng tràn đầy ấm áp.
Lúc trước Triệu Hùng chỉ là một tên nghèo hèn không có tiến bộ, nhưng anh không phải là người lăng nhăng.

Anh đối với con gái rất tốt, cũng chăm sóc mình rất tốt.

Đây cũng là lý do mà Lý Thanh Tịnh không muốn ly hôn với Triệu Hùng.
Sau khi về nhà, Nông Ngọc dựng xe xong thì rời đi luôn.
Lý Thanh Tịnh lấy từ trong tủ lạnh ra một cốc nước lạnh đưa cho Triệu Hùng, Triệu Hùng uống một hớp nhìn Lý Thanh Tịnh rồi hỏi: “Vợ à, có phải em có chuyện muốn nói không?”
Lý Thanh Tịnh gật đầu, nói với Triệu Hùng: “Hôm nay anh đua xe thằng Hán Vân Hiển ba tỷ rưỡi, em định lấy ba tỷ rưỡi này trả cho ông Trung, anh có ý kiến gì không?”
“Cái này...”
Triệu Hùng do dự một lúc, trong lòng nghĩ rằng từ chối cũng không có lợi gì, nên gật đầu đồng ý.
Như thế cũng tốt, anh có thể lấy lại sự tự do của mình.
“Vậy anh đến công ty của em giúp em nhé? Tạm thời em cũng không tuyển được người thích hợp.

Em thấy anh rất thích hợp với việc kinh doanh, anh đến giúp em điều hành công việc nhé!”
“Điều hành công việc?”
Triệu Hùng nghe vậy, kinh ngạc đến suýt chút nữa rớt hàm.

Muốn một người đứng phía sau Tập đoàn Hùng Quân như anh đến công ty thiết kế bao bì của vợ mình để điều hành công việc, quả thật là không biết trọng dụng nhân tài.
Nhưng Triệu Hùng nghĩ, mình đến công ty Lý Thanh Tịnh làm việc, thì có thể nhân cơ hội này để cải thiện mối quan hệ giữa hai vợ chồng.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng gật đầu đồng ý: “Cũng được.

Vậy ngày mai anh đưa tiền cho ông Trung trước rồi nói tiếp nhé.”
Ngày hôm sau là thứ sáu, nhưng đối với công ty của Lý Thanh Tịnh mà nói, căn bản không có ngày cuối tuần.


Cuối tuần cũng luôn phải tăng ca để hoàn thành các đơn hàng cho khách hàng.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Triệu Hùng lái xe đưa Lý Thanh Tịnh đến biệt thự của Trần Thiên Trung.
Sau khi Lý Thanh Tịnh đến biệt thự của Trần Thiên Trung, cảm thấy thật đáng tiếc vì chưa được xem đủ.

Tối qua tại bữa tiệc của Dư Tuấn Kiệt, Lý Thanh Tịnh cảm thấy biệt thự nhà họ Dư đã đủ ấn tượng rồi.

Nhưng so với biệt thự của Trần Thiên Trung vẫn là một đẳng cấp khác.
Lý Thanh Tịnh giống như một bà già lần đầu tiên bước vào nơi lộng lẫy như vậy, thỉnh thoảng nhìn trái liếc phải.
Trước khi đến, Triệu Hùng đã thông báo cho Trần Thiên Trung biết.

Cho nên Trần Thiên Trung biết Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh sắp đến.
Trần Thiên Trung đang tươi hoa mà mình tự trồng thì thấy Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đến, ông giơ tay ra chào hỏi hai người.
Triệu Hùng dẫn Lý Thanh Tịnh đến trước mặt Trần Thiên Trung, thấy trong tay Lý Thanh Tịnh có cầm một chiếc vali, bên trong là ba tỷ rưỡi mà Triệu Hùng thắng được tối qua.
Trần Thiên Trung ngẩng đầu nhìn Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh, cười nói: “Hai người đến rồi à.”
“Chào ông Trung.”
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đồng thanh chào Trần Thiên Trung.
Trần Thiên Trung gật đầu nói: “Ngồi đi.”
Ông gọi người giúp việc đến pha một bình trà thơm ngon, cố ý hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, đây là vợ cậu sao?”
“Ông Trung, cô ấy tên là Lý Thanh Tịnh.” Triệu Hùng giới thiệu với Trần Thiên Trung.
Ánh mắt Trần Thiên Trung rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thanh Tịnh hỏi: “Ông nội cô là Lý Hữu Chiến đúng không?”
“Đúng.”
Lý Thanh Tịnh gật đầu nghi ngờ hỏi: “Ông Trung, lẽ nào ông quen biết ông nội cháu sao?”
Trần Thiên Trung gật đầu: “Có thể nói, tôi với ông nội cô là bạn cũ của nhau.

Tôi có thể nói rõ với cô, nếu như không phải nể mặt ông nội cô, tôi đã hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đào từ lâu rồi.


Mẹ cô gả cho nhà họ Lý, việc làm ăn của nhà họ Đào mới phát triển như thế, không phải là do nhà họ Đào làm ăn lợi hại, mà là tôi nể mặt ông nội cô, luôn giúp đỡ nhà họ Đào.”
Lý Thanh Tịnh nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, không ngờ Trần Thiên Trung còn có quan hệ như vậy với ông nội mình.
Cô nghi ngờ hỏi: “Ông Trung, thứ lỗi cho cháu hỏi thẳng, vậy sao ông lại không giúp nhà họ Lý, mà lại đi giúp nhà họ Đào vậy?”
Trần Thiên Trung giải thích nói: “Ông nội cô là một người rất cứng đầu, ông ấy không để tôi giúp.

Hơn nữa, bố cô Lý Quốc Lâm cũng không phải là người biết kinh doanh, cho dù tôi có giúp đỡ, nhà họ Lý của cô cũng chỉ có thể kinh doanh như vậy.

Cho nên, tôi mới không giúp đỡ nhà họ Lý.

Trước kia giúp đỡ nhà họ Đào là bởi vì mẹ cô đã gả cho bố cô.

Lúc đầu nhà họ Đào cũng rất coi trọng mối quan hệ này, cho nên mới gả mẹ cô cho nhà họ Lý.”
Cho đến hôm nay Lý Thanh Tịnh mới biết được toàn bộ câu chuyện.

Có điều đây đều là chuyện của nhà họ Đào, không liên quan gì đến Lý Thanh Tịnh cả.
Lý Thanh Tịnh mở vali, chỉ vào xấp tiền bên trong, nói với Trần Thiên Trung: “Ông Trung, trong đây là ba tỷ rưỡi, cảm ơn ông đã giúp đỡ chúng cháu trong lúc chúng cháu khó khăn nhất! Cháu trả số tiền này lại cho ông, cháu không muốn để Triệu Hùng làm tài xế cho ông nữa.”
“Ồ?”
Trần Thiên Trung nhướng mày, cười nói với Lý Thanh Tịnh: “Cô Tịnh, cô phải biết, cả thành phố Hải Phòng này, người muốn làm tài xế cho tôi còn nhiều hơn cá diếc.

Tôi không biết, tại sao cô lại muốn cậu ta nghỉ công việc lái xe này.

Tuy hai người đã trả lại tôi ba tỷ rưỡi, nhưng cô phải biết, tôi không hề thiếu chút tiền này.

Tôi cảm thấy chồng cô rất tốt, dự định trả lương một trăm bảy mươi triệu một tháng cho cậu ấy, tiếp tục thuê cậu ấy lái xe cho tôi.”
“Một trăm bảy mươi triệu một tháng?”
Lý Thanh Tịnh ngạc nhiên không nói lên lời, một tháng một trăm bảy mươi triệu, một năm được hai tỷ mốt.

Hải Phòng chỉ là một thành phố đạt mức ba gần mức bốn, lương hai tỷ mốt một năm ở Hải Phòng mà nói tuyệt đối là rất cao.
Tâm tư của Lý Thanh Tịnh có chút dao động, nên để chồng mình tiếp tục làm tài xế cho Trần Thiên Trung, hay là để Triệu Hùng đến điều hành công việc ở công ty mình?
Trong đoạn thời gian này, Lý Thanh Tịnh tận mắt nhìn thấy, Triệu Hùng làm tài xế cho Trần Thiên Trung, công việc này đã mang lại rất nhiều lợi ích.
Nếu mất đi chỗ dựa là Trần Thiên Trung đây, thì hai vợ chồng bọn họ sẽ phải tự mình dựng nghiệp.
Nghĩ đến đấy, ánh mắt của Lý Thanh Tịnh dừng lại trên người Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, anh tự quyết định đi.”
Sở dĩ Trần Thiên Trung nói như vậy là vì Triệu Hùng cố ý bảo ông phải nói như thế với Lý Thanh Tịnh.

Nếu Triệu Hùng mất đi sự bao che của Trần Thiên Trung, vậy thì sẽ rất dễ bị lộ thân phận.
Bây giờ Triệu Hùng, mặc dù đã được chia tài sản, tách ra khỏi nhà họ Triệu, nhưng trong “tập đoàn Khải Thời” vẫn còn những anh chị em khác, những người đó thấy mình được phân nhiều tài sản như vậy, nhất định sẽ rất ghen tỵ.

Cho nên, Triệu Hùng chưa muốn PK trực tiếp với tập đoàn Khải Thời.

Chỉ có khiêm tốt phát triển, tiếp tục phát triển doanh nghiệp của mình, mới là con đường đúng đắn.
Đến lúc đó, sản nghiệp của Triệu Hùng đã phát triển đến một quy mô nhất định, với tính cách của anh, đương nhiên sẽ đi tìm Triệu Khải Thời để ngả bài.
Triệu Hùng cố ý làm ra dáng vẻ khó xử, một lúc lâu sau mới nói: “Thanh Tịnh, như thế này đi.

Ông Trung đối xử với chúng ta rất tốt, anh vẫn sẽ tiếp tục làm tài xế cho ông Trung.

Khi nào ông Trung không cần đi xe, anh sẽ đến công ty của em, giúp em điều hành công việc, em thấy có được không?”
Chưa đợi Lý Thanh Tịnh trả lời, Trần Thiên Trung đã mím môi cười nói: “Chủ ý này rất tốt.

Tôi không thường xuyên ra nước ngoài.

Lúc nào cần đi xe, thì sẽ gọi điện thoại cho Hùng.

Lúc không cần thì để cậu ta đi giúp cô.

Cô Tịnh, cô thấy như thế nào?”
Lý Thanh Tịnh vội gật đầu đồng ý nói: “Ông Trung, cảm ơn ông đã chiếu cố chúng cháu.”
Vừa nghĩ đến lương một năm của chồng mình là hai tỷ mốt, trong lòng Lý Thanh Tịnh rất vui mừng.
Trần Thiên Trung nói với Triệu Hùng: “Hùng, tôi thấy kinh tế nhà cậu nhất định là do vợ cậu quản.


Thế này đi.

Mỗi hàng tôi sẽ gửi tiền lương của cậu vào thẻ vợ cậu, cậu xem có được không?”
Lúc Triệu Hùng không có tiền, đều dùng tiền của Lý Thanh Tịnh.

Hơn nữa, trong thẻ ngân hàng của anh cũng có mấy chục tỷ, cũng không có thiếu mấy tỷ này.

Phải biết rằng Trần Thiên Trung nói như vậy là suy nghĩ cho mình.

Nghĩ như vậy, cũng có thể cải thiện mối quan hệ của hai vợ chồng.
Anh gật đầu nói: “Vậy cứ làm theo cách nghĩ của ông Trung đi.”
Trần Thiên Trung hỏi số tài khoản ngân hàng của Lý Thanh Tịnh, nói cứ đến giữa tháng tiền lương của Triệu Hùng sẽ được gửi vào tài khoản của Lý Thanh Tịnh.

Sau đó, bọn họ đi vào phòng lấy giấy vay nợ có chữ ký của Triệu Hùng, xé trước mặt Lý Thanh Tịnh.

Ông nói với hai người rằng, bây giờ Triệu Hùng đã được tự do, nếu như lúc nào anh không muốn làm tài xế nữa, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Hai vợ chồng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh vui vẻ rời khỏi biệt thự của Trần Thiên Trung, trên đường đến công ty, Lý Thanh Tịnh vui vẻ nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sao em lại phát hiện ra ông Trung đối xử với anh tốt thế nhỉ?”
“Thanh Tịnh, không phải anh nói với em rồi sao, anh từng cứu ông Trung.

Ông Trung muốn cảm ơn ơn cứu mạng của anh, cho nên mới đối với anh tốt như thế.”
“Thằng nhóc nhà anh bây giờ rất được nha.

Một tháng một trăm bảy mươi triệu, một năm hai tỷ mốt.”
Triệu Hùng đắc ý cười nói: “Vợ à, bây giờ anh không còn là một tên nghèo hèn nữa đúng không? Chồng của em chỉ là thành đạt muộn mà thôi.”
“Đúng, anh là thành đạt muộn.

Có điều số tiền này em vẫn phải tiết kiệm, để có thể sớm mua cho chúng ta một căn nhà.”
“Ừm.

Mọi chuyện đều nghe theo em hết.” Khi Triệu Hùng nói, tay của anh rất tự nhiên mà đặt trên đùi Lý Thanh Tịnh..

Bình Luận (0)
Comment