Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 603

Lý Thanh Tịnh bị lời nói của em gái làm cho xém ngất đi.

Cô nhìn Lý Diệu Linh dò hỏi: “Diệu Linh, vết thương của em thế nào?”

“Phần lưng rất đau, giống như bị lửa thiêu.”

“Vậy em có thể đi được không?”

“Chị dìu em, em thử một chút.”

Lý Thanh Tịnh đỡ Lý Diệu Linh lên.

Lý Diệu Linh thử đi vài bước, gật đầu nói: “Có thể!” Sau đó, lại nhìn Lý Thanh Tịnh hỏi một câu: “Chị, em có chết không?”

“Có bác sĩ Hoa Di ở đây, em muốn chết cũng không dễ dàng như vậy. Chúng ta mau lên xe, tránh khỏi ở đây liên lụy Trọng Ảnh và Gia Hân.”

Lý Thanh Tịnh đỡ lấy em gái, vội vàng lên xe.

Cô nhìn thấy Đặng Gia Hân gặp bất lợi, có chút lo lắng cho Đặng Gia Hân. Nhưng cô không biết võ công, gấp cái gì cũng giúp không được. Cũng không biết ông cụ Khổng hạng nhất Thiên Bảng đang ẩn nấp ở nơi nào, làm sao cho tới bây giờ cũng không ra.

Trọng Ảnh và Ân Hồng sau khi tách ra, trên cơ thể Trọng Ảnh đã nhiều chỗ bị thương. Trái lại trên cơ thể Ân Hồng, chỉ có hai vết thương.

Cả hai cao thấp lập tức phân biệt được!

Trọng Ảnh thầm nghĩ: ‘Không hổ là người xếp hạng trên Thiên Bảng!’

Trọng Ảnh nhìn chằm chằm Ân Hồng, hỏi: “Anh là Cú Mèo trên Thiên Bảng sao?”

Ân Hồng nhìn Trọng Ảnh cười lạnh nói: “Tôi biết cậu, cậu là Trọng Ảnh. Thân pháp của cậu quả nhiên danh bất hư truyền.”

Ân Hồng toàn lực đánh ra, mới thoáng chiếm được thượng phong.

Phải biết, Trọng Ảnh vẫn chỉ là một cái người trên Địa Bảng, căn bản không có cách nào cùng người Thiên Bảng so sánh.

Loại người này có thiên phú thật sự là đáng sợ, một khi lên được Thiên Bảng, chính là một đối thủ cực kỳ đáng sợ. Cho nên, Ân Hồng dự định diệt trừ Trọng Ảnh, chấm dứt hậu hoạn.

Trọng Ảnh biết ông cụ Khổng đang ở gần đây, ông già này chậm chạp không xuất hiện, là muốn đem tiềm lực của anh ta bức đi ra.

Con người, chỉ có ở thời điểm cực hạn, mới có thể phát huy tiềm lực lớn nhất của mình. Cũng chính là tại loại thời điểm này, mới dễ dàng nhất đột phá tu vi của mình.

Trọng Ảnh nhìn chằm chằm Ân Hồng hỏi: “Không nghĩ tới cao thủ Thiên Bảng, cũng vì người khác bán mạng. Bất quá, anh hạ thủ với người không biết võ công, thủ đoạn hơi thiếu quang minh.”

“Cao thủ Thiên Bảng cũng phải kiếm sống qua ngày, Cú Mèo tôi làm việc luôn luôn là nhìn vào tiền. Đương nhiên tôi lấy tiền của người khác, thì sẽ làm việc theo yêu cầu của họ.”

“Người ta cho anh bao nhiêu tiền? Tôi sẽ bảo Tổng giám đốc Tịnh cho anh gấp đôi.”

Ân Hồng cười to vài tiếng, nhìn chằm chằm Trọng Ảnh nói: “Trọng Ảnh, cậu cũng là người trong giang hồ, tất nhiên cũng biết quy tắc giang hồ chứ. Tôi đã nhận với người khác chuyện này, như thế nào lại lâm trận làm phản.”

“Đừng nhiều lời vô ích, xem ai bại dưới tay ai!”

Trọng Ảnh nói xong, thân hình lóe lên, lập tức công kích Ân Hồng trước.

Bàn tay Ân Hồng hóa hình dạng móng vuốt đại bàng, liên tục tấn công lấy Trọng Ảnh. Thế nhưng, thân pháp Trọng Ảnh còn nhanh hơn gã ta rất nhiều.

Ân Hồng mặc dù so với Trọng Ảnh cao cường hơn, nhưng trong lúc nhất thời đối đầu với Trọng Ảnh căn bản không thể làm gì. Hai người muốn một mất một còn, không có một điểm hở, căn bản không phân biệt được thắng thua.

Bên này Đặng Gia Hân thì tương đối nguy hiểm, cô ta xếp hạng năm mươi trong Địa Bảng. Mà đối thủ của cô ta là một cô gái, người ta gọi là Bạch Yêu.

Tên hiệu của cô gái đó là Bạch Yêu, tên thật gọi là Bạch Minh Tuệ, cô ta xếp thứ mười ba trên Địa Bảng. Mặt khác cũng nằm trong danh sách sát thủ, một nữ sát thủ tiếng tăm lừng lẫy.

Cánh tay Đặng Gia Hân mềm nhũn rủ xuống, một cánh tay bị đánh trật khớp, căn bản không có thời gian để nối lại khớp tay.

Chỉ còn một tay để đối phó với cô gái Bạch Yêu này, căn bản không phải đối thủ của Bạch Yêu.

Chỉ nhìn thấy Bạch Minh Tuệ trong tay nắm chặt một cái dao nhỏ sắc bén, gạt về cổ Đặng Gia Hân.

Đặng Gia Hân lùi người về sau tránh né, nhanh chóng duỗi chân đá vào tay đang cầm dao của Bạch Minh Tuệ.

Bạch Minh Tuệ chính là, muốn bức Đặng Gia Hân rút lui. Mục đích chính của cô ta là Lý Thanh Tịnh, cô ta liên tiếp tung nhảy mấy cái về phía chiếc xe Lý Thanh Tịnh.

Lý Diệu Linh bị dọa đến nghẹn ngào gào lên: “Chị, bọn họ tới, chị nhanh lái xe đi...!”

Lý Thanh Tịnh luống cuống tay chân khởi động xe, bấm liên tiếp hai lần xe mới nổ máy.

Cô đang muốn lái xe rời đi thì lúc này mới phát hiện ông cụ Khổng đã chạy tới ngăn cản Bạch Yêu lại.

“Chát!”

Ông cụ Khổng một roi quất vào cánh tay Bạch Yêu.

Bạch Minh Tuệ giật nảy cả mình, nhìn thấy trước mặt là một lão già.

Bạch Minh Tuệ nhìn chằm chằm Khổng Côn Bằng hỏi: “Ông là ai?”

Khổng Côn Bằng lạnh giọng nói: “Nếu cô là người trên Địa Bảng, chẳng lẽ không biết tiên pháp cả tôi?

“Ông... Ông là người xếp hạng nhất Thiên Bảng, ông cụ Khổng?” Bạch Minh Tuệ giật nảy cả mình.

Không đợi cô ta kịp phản ứng, Khổng Côn Bằng lại liên tiếp quất vài roi vào người Bạch Minh Tuệ.

Bạch Minh Tuệ nâng đao đón lấy, đao trực tiếp bị cuốn đi, mặt khác cơ thể bị đánh hai roi!

Tuy rằng Khổng Côn Bằng có vết thương chưa khỏi, nhưng những người trên Địa Bảng, ông ta căn bản không để vào mắt.

Phải biết ông cụ Khổng là người xếp hạng nhất Thiên Bảng, gần với cường giả Thần Bảng.

Bạch Yêu vội vàng tung nhảy mấy cái, nhảy ra khỏi phạm vi công kích của Khổng Côn Bằng. Sau đó huýt sáo.

Cú Mèo nghe được tiếng huýt sáo, đánh ra liên tiếp mấy chiêu bức Trọng Ảnh lui.

Khổng Côn Bằng nhìn thấy Cú Hồng muốn chạy trốn, thân hình khẽ động, tung nhảy mấy cái liền tiếp cận Cú Mèo.

Cú Mèo còn chưa có nhận ra Khổng Côn Bằng, nhưng thân pháp Khổng Côn Bằng quả thực làm gã ta kinh hãi. So với Trọng Ảnh, còn nhanh hơn rất nhiều.

Ông cụ Khổng cầm roi trong tay, một vòng tiếp một vòng quất về phía Cú Mèo.

Cú Mèo mặc dù cũng là cao thủ Thiên Bảng, nhưng so sánh với người đứng nhất Thiên Bảng như ông cụ Khổng, không biết phải kém hơn bao nhiêu là tu vi. Bị ông cụ Khổng làm cho luống cuống tay chân, cơ thể càng nhiều chỗ bị roi đánh trúng, đánh cho gã ta da tróc thịt bong.

Cú Mèo nhảy ra khỏi vòng công kích, chăm chú nhìn lên, mới nhận ra là ông cụ Khổng người hạng nhất Thiên Bảng.

“Ông là ông cụ Khổng người hạng nhất Thiên Bảng?” Cú Mèo giật mình hỏi.

Ông cụ Khổng một tay vuốt râu dài, nhìn Cú Mèo nói: “Nếu đã biết danh hiệu của tôi, còn dám tới Hải Phòng gây sự, mau cút đi!”

Cú Mèo hừ lạnh một tiếng, chồng chất câu tiếp theo ngoan thoại, nói: “Hừ! Các người chờ đó cho tôi. Sẽ có người tới trừng trị các người!” Nói xong, gã ta tung nhảy mấy cái, cùng Bạch Yêu biến mất không tăm tích.

Lý Thanh Tịnh nhìn thấy hai tên sát thủ đều rời đi, lúc này mới mở cửa xe đi xuống, nhìn ông cụ Khổng nói: “Ông Khổng, cảm ơn ông!”

“Thanh Tịnh, đừng nói hai chữ cảm ơn. Triệu Hùng là do ông dạy dỗ, trong mắt ông, hai đứa đều giống như con cháu của ông vậy. Mà này, em gái của con không có sao chứ?”

“Em ấy bị thương!”

“A, để ông xem một chút!” Ông cụ Khổng đi đến vị trí kế bên tài xế, kiểm tra vết thương cho Lý Diệu Linh, nói: “Vết thương không nghiêm trọng lắm, một hồi đến bác sĩ Hoa kê một ít thuốc, chăm sóc hơn nửa tháng thì có thể lành.”

Lúc này, Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân lần lượt đi tới.

Đặng Gia Hân đã đem cánh tay trật khớp của mình tự nối lại. Ngược lại, bộ dạng Trọng Ảnh trông rất thảm hại, trên người bị Cú Mèo chào xé, tóm đến lam lũ không chịu nổi. Các vị trí trên cơ thể, càng chảy ra thêm nhiều máu tươi.

Lý Thanh Tịnh quan tâm nhìn hai người Trọng Ảnh và Đặng Gia Hân hỏi thăm: “Trọng Ảnh, Gia Hân, hai người không có sao chứ?”

“Tôi không sao!” Đặng Gia Hân lắc đầu.

Trọng Ảnh tiếp lời nói: “Tôi cũng không có việc gì!”

“Nhưng vết thương trên người cậu…” Lý Thanh Tịnh lo lắng nói.

“Không sao! Chúng tôi là người tập võ, trên người có bị thương cũng là chuyện bình thường như cơm bữa. Lại nói, đây đều là bị thương ngoài da, dưỡng thương lập tức có thể tốt ngay!”

Đặng Gia Hân nhìn ông cụ Khổng hỏi: “Ông Khổng, ông có năng lực đánh bại hai người kia, tại sao không chặn họ lại?”
Bình Luận (0)
Comment