Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 382

Đặng Gia Hân lôi kéo Lý Thanh Tịnh vào Khách sạn Danh Thi, Thẩm Minh đang trò chuyện gì đó với quản lý tiền sảnh của khách sạn.

Nhìn thấy Lý Thanh Tịnh tiến vào, Thẩm Minh lập tức hoảng loạn lên.

Trước lúc này, anh ta chính mắt nhìn thấy Triệu Hùng và Vân Nhã đi vào khách sạn. Sắc mặt Lý Thanh Tịnh lạnh như băng, rõ ràng không phải đến để thăm hỏi.

Thẩm Minh tiến lên chào hỏi Lý Thanh Tịnh: "Ơ hay! Giám đốc Thanh Tịnh, sao cô lại tới đây?"

"Tôi tới tìm Triệu Hùng. Cậu chủ Thẩm, nếu như tôi nhớ không lầm, khách sạn Danh Thi là sản nghiệp của nhà họ Thẩm đúng không?"

"Đúng vật!" Gương mặt Thẩm Minh lộ vẻ khó xử.

"Vậy anh có nhìn thấy Triệu Hùng tiến vào không?"

Sau khi vào Khách sạn Danh Thi, Lý Thanh Tịnh lại khôi phục vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng.

"Vừa rồi tôi đang bận, không… Không phát hiện." Thẩm Minh trả lời mà cực kỳ chột dạ.

"Cậu chủ Thẩm, tuy tôi biết quan hệ giữa anh và Triệu Hùng không tệ. Nhưng đừng quên tôi mới là vợ chính quy của Triệu Hùng, anh đang thay anh ta che giấu cái gì đúng không?"

Trong mắt Lý Thanh Tịnh, sở dĩ Thẩm Minh có quan hệ tốt với Triệu Hùng, hoàn toàn là nể mặt Trần Thiên Trung mà thôi.

Tuy Thẩm Minh không biết bối cảnh thật sự của Triệu Hùng, nhưng dưới sự trợ giúp của Triệu Hùng, nhà họ Thẩm và Tập đoàn Hùng Quang mới có thể vượt qua được. Dự án khu Hà Nội của Nhà họ Hà chính là cùng tập đoàn Hùng Quang khai thác chung, dự án này ít nhất kiếm được mười chục tỷ, hoàn toàn là nhờ Triệu Hùng ban tặng!

"Giám đốc Thanh Tịnh, tôi…"

Lý Thanh Tịnh cắt ngang lời nói của Thẩm Minh, cô nói: "Cậu  Thẩm, tôi theo đuôi Triệu Hùng một đường đến nơi đây, chính mắt nhìn thấy anh ta đi vào khách sạn nhà họ Thẩm các người. Anh lại bao che cho anh ta cũng không có tác dụng, mang tôi đi tìm anh ta!"

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Lý Thanh Tịnh, Thẩm Minh rốt cuộc cũng biết, thật sự không thể chọc giận phụ nữ.

Lý Thanh Tịnh cũng đã lấy ra con bài chưa lật, Thẩm Minh lại che giấu thế nào cũng không có tác dụng.

Anh ta bất đắc dĩ gật gật đầu, nói: "Được rồi! Cô đi theo tôi."

Thẩm Minh mang theo Lý Thanh Tịnh và Đặng Gia Hân vào thang máy, khi lên tới phòng số 1608, anh ta nói với Lý Thanh Tịnh: "Giám đốc Thanh Tịnh, chính là chỗ này!"

Thẩm Minh cố ý nói chuyện lớn tiếng, mục đích là muốn Triệu Hùng nghe thấy.

Hiệu quả cách âm của Khách sạn Danh Thi đặc biệt tốt, nhưng Triệu Hùng là người tập võ, vẫn nghe thấy được động tĩnh bên ngoài.

"Mở cửa ra!" Lý Thanh Tịnh nói với Thẩm Minh.

Triệu Hùng nghe thấy tiếng nói của vợ mình là Lý Thanh Tịnh, sắc mặt anh lập tức thay đổi. Anh đang ôm Vân Nhã, hai người đang nhảy một điệu gần sát người.

Triệu Hùng đẩy Vân Nhã trong lòng ra, nói: "Vợ của tôi đến đây rồi!"

Vừa dứt lời, chợt nghe cánh cửa truyền đến một tiếng vang. Ngay sau đó, cửa phòng bị phục vụ viên dưới tầng trệt mở ra.

Trong phòng đang bật lên vũ khúc ưu nhã, Triệu Hùng và Vân Nhã mặc quần áo chỉnh tề trên người, điều này làm Thẩm Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật lo là Triệu Hùng và Vân Nhã bị Lý Thanh Tịnh bắt gian tại giường.

Thẩm Minh thấy tình hình lại bắt đầu xấu hổ, anh ta ho nhẹ một tiếng, cười nói với Lý Thanh Tịnh: "Giám đốc Thanh Tịnh, xem ra là hiểu lầm, các vị cứ tán gẫu đi! Tôi còn có việc phải đi ra ngoài trước."

Thẩm Minh liếc nhìn Triệu Hùng một cái, ý là thằng ranh nhà cậu tự cầu nhiều phúc đi, anh ta lập tức tránh đi khỏi hiện trường.

Lý Thanh Tịnh cũng không nghĩ đến mình lại nhìn thấy cảnh tượng như thế này, thật là cách một trời một vực so với suy nghĩ của cô. Cô không khắc khẩu với Triệu Hùng, cũng không phát hỏa với anh, chỉ lạnh giọng nói một câu: "Triệu Hùng, theo em về nhà!"

Triệu Hùng "À!" một tiếng, giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm, đi theo cô vợ Lý Thanh Tịnh ra khỏi phòng.

Vân Nhã thấy Lý Thanh Tịnh không có tranh cãi ầm ĩ, mà trực tiếp mang theo Triệu Hùng rời đi. Trong lòng âm thầm bội phục người phụ nữ này xử sự thật là tỉnh táo.

bởi vì Triệu Hùng uống rượu, Lý Thanh Tịnh cũng không để anh lái xe, mà là bảo anh ngồi xuống xe của mình.

Anh ngồi ở trong xe tự biết đuối lý, không nói được một lời!

Đặng Gia Hân không chút xa lãng mà tập trung lái xe.

Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng ngồi ở ghế sau, ban đầu hai người không ai nói gì. Cuối cùng vẫn là Lý Thanh Tịnh mở miệng phá vỡ trầm mặc trước.

"Vì cái gì mà anh không nói thật cho em biết?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng trả lời: "Tâm tình Vân Nhã không tốt, muốn anh đến an ủi. Nếu như nói thật, anh sợ em ghen, em cũng sẽ không để anh đi theo cô ấy."

"Đương nhiên em sẽ không để anh đi theo cô ta. Anh là chồng em, tại sao phải đi an ủi với người phụ nữ khác. Anh đi theo cô ta thì đến lượt tâm tình em không tốt đây này."

Lời nói của Lý Thanh Tịnh không có vấn đề gì cả, làm cho Triệu Hùng không lời nào chối cãi: “Vậy nếu như bạn khác giới của em tâm tình không được tốt, em đi an ủi anh ta, còn ở một mình bên cạnh anh ta, anh sẽ cho em đi hay không?"

"Đương nhiên là không được!" Triệu Hùng mang giọng điệu bá đạo mà nói.

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng, nói: "Em đi với bạn bè khác phái không được, vậy anh đi an ủi bạn khác phái thì được?"

"Bà xã, chuyện này là anh sai rồi. Anh và Vân Nhã đến khách sạn Danh Thi chỉ để khiêu vũ nhảy múa với cô ấy thôi, hai người thật sự không có làm gì khác."

"Hừ! Nếu anh làm gì khác với cô ta, hôm nay em sẽ không cho anh về nhà."

Lý Thanh Tịnh khoanh hai tay trước ngực, im lặng không lên tiếng nữa.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh trưng ra gương mặt đầy nụ cười lạnh lùng, không dám đi trêu chọc cô.

Sau khi về đến nhà, Lý Thanh Tịnh cũng không buồn nói một câu với Triệu Hùng, chỉ "Rầm!" một tiếng khép cửa phòng lại.

Lý Diệu Linh nghe được động tĩnh thì đi ra ngoài, thấy Triệu Hùng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, ngồi trên ghế sa lon, cô ấy đi đến bên cạnh anh, nhỏ giọng dò hỏi: "Anh rể, sao anh chọc giận chị của em vậy?"

"Không có chuyện gì, chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ. Diệu Linh, Dao Châu đã ngủ chưa?"

"Rồi anh! Đã ngủ rồi."

"Vậy em cũng mau đi ngủ đi."

Lý Diệu Linh thấy Triệu Hùng không chịu nói rõ với mình, dáng vẻ như không muốn phản ứng, cô ấy cũng không tự chuốc lấy nhục nữa, chỉ trở về phòng nghỉ ngơi.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lý Thanh Tịnh gọi điện thoại bảo Đặng Gia Hân đến sớm đón mình.

Sau khi Triệu Hùng trở về, thấy Lý Thanh Tịnh không làm điểm tâm. Anh đang muốn đi làm thì thấy Lý Thanh Tịnh đã thay đồ định ra khỏi cửa.

Lý Thanh Tịnh vẫn mang gương mặt lạnh lùng mà nói với Triệu Hùng: “Em không ở nhà ăn sáng đâu, anh cũng đừng làm. Lát nửa mang Linh Linh với Dao Châu đi ra ngoài ăn một bữa đi." Nói xong, cô thay giày, đi ra ngoài mà không thèm ngoái đầu nhìn lại.

Triệu Hùng thở dài, không nghĩ tới lại chọc cho vợ mình tức giận.

Lần này là vấn đề trên nguyên tắc, không trách được Lý Thanh Tịnh. Đều do mình không cầm giữ được, tình cảm với Vân Nhã vẫn còn vươn vấn tơ lòng.

Lý Thanh Tịnh ngồi trên ghế sau của xe, nói với bí thư Đặng Gia Hân: "Gia Hân, đi đến nhà họ Vân!"

"Giám đốc Thanh Tịnh, không đến công ty sao?"

"Tạm thời không đi! Trực tiếp lái xe đi đến nhà họ Vân."

Dưới sự chỉ huy của Lý Thanh Tịnh, Đặng Gia Hân đã lái tới dưới lầu biệt thự nhà họ Vân.

Chừng gần một giờ sau, chỉ thấy Vân Nhã ăn mặc quần áo ngăn nắp, trong tay mang theo một chuỗi chìa khóa xe, đang đi về hướng chiếc Ferrari màu đỏ của cô ta.

"Cô Vân Nhã Nhã!"

Lý Thanh Tịnh lên tiếng gọi lại Vân Nhã.

Vân Nhã quay đầu lạ nhìn, nhìn thấy được Lý Thanh Tịnh.

Cô ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cũng thật bất ngờ trước chuyện Lý Thanh Tịnh đến tìm cô ta.

Xem ra, Lý Thanh Tịnh là tới tìm cô ta để ngả bài.

Vân Nhã đi về hướng Lý Thanh Tịnh, không khỏi cười nhạt một tiếng, nói: "Xem ra, cô tới tìm tôi để hỏi tội đúng không?"

"Cũng không hẳn vậy, tôi muôn tìm cô nói chuyện! Cô có rảnh không?"

Vân Nhã gật gật đầu, chỉ vào một tiệm cà phê nằm lệch một bên đối diện trước cửa nhà, nói: "Chúng ta đến tiệm cà phê nói chuyện đi!"
Bình Luận (0)
Comment