Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 359

Triệu Hùng cố gắng làm điều này cho vợ mình là Lý Thanh Tịnh, nhưng cô đã bất ngờ hỏi về điều đó.

Khi Triệu Hùng lái xe, anh nắm lấy bàn tay mềm mại và trắng muốt như lụa của Lý Thanh Tính và nói: “Thanh Tịnh, việc của em cũng là việc của anh. Sau khi đưa Dao Châu đến nhà trẻ, anh sẽ đến nhà ông Thiên Trung. Khi có thời gian, anh lại gọi cho em.”

“Được rồi, nghĩ đến số tuổi của bà ngoại, có thể thỏa lòng mong ước của bà được bao nhiêu thì em sẽ cố gắng hết sức để tìm cách thỏa mãn bà.”

“Anh biết em đang nghĩ gì! Đừng lo, hãy để chuyện này cho anh.”

Nghe được lời hứa của Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh cảm thấy rất ấm áp.

Bây giờ ở bên Triệu Hùng, cô cảm thấy có cảm giác đặc biệt an toàn. Như thể mọi vấn đề đến tay Triệu Hùng giải quyết thì đều ổn thỏa. Lái xe được một lúc, Lý Thanh Tịnh chỉ vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng nhìn sạch sẽ ở bên đường rồi nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đậu xe bên đường nhé! Để dẫn Dao Châu đi ăn sáng.”

Triệu Hùng đáp lại “Ừm!” và dừng xe ổn định bên đường.

Trong lúc ăn sáng, Lý Thanh Tịnh nhìn thấy đôi mắt đỏ rực của Triệu Hùng, ngày nào anh cũng thức khuya như vậy, cô thật sự rất đau lòng, cô nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, sau khi đến chỗ của ông Thiên Trung, anh nhớ về nhà ngủ nhé. Mắt anh giờ đỏ như máu rồi. Thật đáng sợ.”

“Đừng lo lắng! Anh biết rõ cơ thể anh hơn em, anh sẽ không suy sụp đâu vì anh còn phải bảo vệ cả hai người.”

“Ừm, biết rồi.” Khóe miệng Lý Thanh Tịnh nở nụ cười ngọt ngạo.

Khi cô thấy Triệu Hùng nhìn chằm chằm mình, cô không khỏi liếc nhìn Triệu Hùng một cái, bất lực nói: “Sao anh lại nhìn chằm chằm em như thế này?”

“Thanh Tịnh, em thật đẹp!”

Lý Thanh Tịnh đã từng nghe rất nhiều người khen ngợi, nhưng Triệu Hùng lại rất hiếm khi nói những điều như vậy với cô. Trong lòng bất chợt cảm thấy ngọt ngào, cô khẽ mấp máy môi nói: “Có còn trẻ nữa đâu, em già rồi, anh nên nói là em là hoa tàn bướm rủ rồi mới đúng.”

“Không! Trong lòng anh, em luôn là người đẹp nhất!”

“Đừng có sến súa vậy. Anh còn tưởng em là một cô bé vừa mới tốt nghiệp sao. Bây giờ chúng ta cũng đã có con rồi, nói những lời dịu dàng này có ích lợi gì chứ?”

Lý Thanh Tịnh giả vờ khó chịu nói, nhưng nụ cười trên mặt đã phản bội cô.

Hai người kết hôn trước và thậm chí còn không yêu nhau.

Lý Thanh Tịnh được mệnh danh là người phụ nữ đẹp nhất Hải Phòng!

Triệu Hùng cảm thấy rằng mình nên làm điều gì đó cho vợ mình, Lý Thanh Tịnh.

Sau bữa sáng, trước tiên là đưa con gái Dao Châu gửi đến nhà trẻ, sau đó đưa Lý Thanh Tịnh đến Công ty thiết kế bao bì Dao Châu.

Triệu Hùng không rời đi ngay sau khi Lý Thanh Tịnh xuống xe mà anh đến một cửa hàng hoa gần đó, chủ cửa hàng là một cô gái nhỏ chừng hai mươi tuổi, trông rất thanh tú.

Hiếm khi sáng sớm đã có khách, cô gái nhỏ chào hỏi Triệu Hùng bằng thái độ niềm nở nói: “Thưa anh, anh đặt hoa tặng bạn gái ạ?”

“Không, tôi đặt hoa cho vợ tôi.”

“Là kỉ niệm ngày cưới của hai người sao? Hay là ngày lễ quan trọng ạ?” Người bán hàng ân cần hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng giải thích: “Tôi muốn mua hoa tặng vợ. Đây không phải là ngày lễ gì của chúng tôi cả, vì chúng tôi kết hôn nhưng không hề trải qua quá trình yêu đương. Tôi muốn theo đuổi cô ấy thêm lần nữa. Tôi muốn để cuộc sống của cô ấy phải thật trọn vẹn mà không phải hối tiếc.”

“Ồ, vậy sao! vậy thì tôi hiểu rồi. Anh có thể tặng vơ mình những bông hoa hồng kèm theo hoa loa kèn. Dù cho có đặt trong văn phòng thì trông cũng rất đẹp.”

“Được! Có khả năng trong khoảng thời gian này gửi liên tục cho cô ấy!”

Cửa hàng nhỏ của cô ta vừa mới khai trương chính vì vậy hiếm khi gặp được khách hàng lớn như Triệu Hùng.

Vừa nghe Triệu Hùng nói xong, hai mắt cô ta sáng lên, hỏi lại Triệu Hùng: “Thưa anh, anh muốn giao trong bao lâu và giao ở đâu ạ?”

“Gửi nó đến công ty thiết kế bao bì Dao Châu và gửi cho người đẹp tên Lý Thanh Tịnh.”

“Tôi có vài cái nhãn cũng rất đẹp ở đây, anh có thể viết lời chúc lên đó.”

Triệu Hùng lấy một vài cái nhãn và viết mười lần một lượt, anh nói với người bán hàng: “Tôi sẽ viết mười tờ trước, khi có thời gian tôi sẽ viết tiếp. Mỗi ngày cô giúp tôi gửi một bó hoa cho vợ tôi là Lý Thanh Tịnh.”

“Đừng lo lắng, tôi sẽ làm được.”

Triệu Hùng nhìn thấy mã thanh toán của cô gái bán hàng được dán bên cạnh, anh liền quét mã và trả trước ba mươi lăm triệu và nói với chủ cửa hàng: “Tôi sẽ trả cho cô ba mươi lăm triệu trước, nếu không đủ tiền, cô gọi lại cho tôi bằng số điện thoại này.” Triệu Hùng viết tên và số điện thoại của mình lên giấy.

Hiếm khi nhìn thấy khách hàng lớn, nhìn chồng người ta, thật lãng mạn. Người bán hàng ghen tị nói: “Thưa anh, bà xã của anh nhất định là một người phụ nữ hạnh phúc!”

Triệu Hùng cười nói: “Một cô gái có tấm lòng tốt sẽ trở thành một người phụ nữ hạnh phúc. Trước đây tôi rất nghèo, nhưng vợ tôi không chê tôi. Bây giờ tôi có tiền, đương nhiên là muốn cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.”

“Chà! Thật là lãng mạn quá đi.”

Triệu Hùng thấy cô chủ cửa hàng còn trẻ đã tự kinh doanh kiếm tiền, liền nói với cô gái nhỏ: “Cô gái, nếu cô làm ăn đàng hoàng, có lòng tốt ắt sẽ nhận được phần thưởng!” Sau đó, anh rời cửa hàng hoa và lái xe đến chỗ của Trần Thiên Trung.

Sau khi Lý Thanh Tịnh đến công ty, cô bắt đầu giải quyết công việc của công ty.

Hiện tại công ty thiết kế bao bì Dao Châu không nhận được nhiều đơn hàng thiết kế bao bì. Các đơn đặt hàng mới đã có thể được thực hiện cho các công ty liên kết bên ngoài và hoạt động kinh doanh quảng cáo ngoài trời không có nhiều tiến bộ.

Hiện tại Lý Thanh Tịnh vừa tiếp quản đơn hàng của công ty nhà họ Đào, để có thể hợp nhất hai doanh nghiệp và phát triển ra bên ngoài.

Đã có khách hàng đặt hàng chờ Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh chọn ra hai khách hàng chất lượng cao từ danh sách, cả hai đều có uy tín trong ngành và cô có dự định hợp tác với cả hai công ty này.

Cô vừa gọi điện cho hai công ty này thì cửa văn phòng đã bị gõ.

“Mời vào!”

Đặng Gia Hân, thư ký của Lý Thanh Tịnh, bước vào.

Đặng Gia Hân báo cáo với Lý Thanh Tịnh: “Cô Thanh Tịnh, có người tặng hoa cho cô.”

“Tặng hoa?”

Mặc dù Lý Thanh Tịnh đã có gia đình nhưng vẫn có rất nhề người đàn ông thành đạt trong lĩnh vuujc kinh doanh chớp lấy cơ hội để theo đuổi cô. Vì vạy, việc ai đó tặng hoa cho cô không có gì là mới mẻ.

Lý Thanh Tịnh chỉ nghĩ rằng có một số người nhàm chán muốn làm phiền cô nên cô liền nói với Đặng Gia Hân: “Gia Hân, cô xử lí nó giúp tôi chưa? Tôi không muốn quan tâm đến hoa của đàn ông lạ.”

“Là anh Triệu gửi ạ.”

“Triệu Hùng sao?”

“Chính xác!”

Hai mắt của Lý Thanh Tịnh sáng lên, khóe miệng hiện lên một nụ cười ngọt ngào, cô nói: “Vậy thì cho người cầm hoa vào đi!”

Sau khi Đặng Gia Hân ra ngoài, cô chủ nhỏ của cửa hàng hoa bước vào với bó hoa trên tay.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy Lý Thanh Tịnh, cô gái nhỏ không khỏi cảm thán: “Chị ơi, chị đẹp quá!”

“Em gái, em cũng rất đáng yêu. Triệu Hùng nhờ em đưa hoa đến cho chị sao?”

“Đúng, đây là hoa anh Triệu Hùng gửi cho chị. Anh ấy đặc biệt còn nói rằng phải giao hoa tận tay cho cô, trên đây còn có một tấm thiệp do anh ấy viết.”

Sau khi Lý Thanh Tịnh tiếp nhận bó hoa, nhìn lướt qua chữ viết tay trên tấm thiệp, cô liền nhận ra chữ của Triệu Hùng.

Cô thấy trên tấm thiệp có dòng chữ: “Vợ yêu, chúng ta kết hôn đã bỏ lỡ quá trình yêu đương hẹn hò rồi, vì vậy bắt đầu từ hôm nay. anh sẽ theo đuổi em lại một lần nữa. Em hãy chờ đón sự theo đuổi quyết liệt của anh đi!”
Bình Luận (0)
Comment