Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 29


Sau khi dậy sớm, Triệu Hùng vẫn đưa con gái Tiểu Dao Châu đến nhà trẻ như thường nhật.

Điều làm anh thấy bất ngờ là Lâm Thảo đã đi làm lại.

"Anh Hùng!" Lâm Thảo tiến đến chào hỏi Triệu Hùng vô cùng nhiệt tình.

"Cô giáo Lâm Thảo, bệnh của mẹ cô đã khá hơn chút nào chưa?"
"Rồi! May mà có anh Hùng đây giúp đỡ."
Lâm Thảo đón lấy Dao Châu thì nghe thấy cô bé nói bằng chất giọng non nớt: "Cô giáo Lâm Thảo, mấy hôm cô không ở đây, con nhớ cô muốn chết luôn đấy!"
"Dao Châu, cô giáo Lâm Thảo cũng nhớ các con lắm!" Lâm Thảo dịu dàng nở nụ cười, cọ trán với Tiểu Dao Châu.

Triệu Hùng chợt nhớ ra một chuyện, tối nay vợ anh Lý Thanh Tịnh phải đi tham gia buổi tụ họp bạn bè.

Anh cũng phải đi chung để tránh cho vợ anh bị tên khốn khiếp Vũ Minh kia lợi dụng.

Nhưng mà không ai chăm con thì cũng không được, nhìn thấy Lâm Thảo, hai mắt Triệu Hùng sáng lên, dường như anh đã tìm ra sự lựa chọn tốt nhất.

"Cô giáo Lâm Thảo, tôi có thể làm phiền cô chút được không?" Triệu Hùng hỏi Lâm Thảo.

Triệu Hùng đã cho Lâm Thảo mượn tiền để cô ấy chữa bệnh cho mẹ, vượt qua được hiểm nguy, hôm nay có cơ hội báo đáp người ta, dĩ nhiên cô ấy sẽ không bỏ qua.

Lâm Thảo nở nụ cười hỏi Triệu Hùng: "Anh Hùng, anh cứ nói đi! Nếu tôi có thể làm được, chắc chắn dù có vào nơi nước sôi lửa bỏng, chết đi vạn lần cũng không từ chối!"
"Đâu có nghiêm trọng đến vậy đâu." Triệu Hùng khẽ cười đáp: "Tôi chỉ muốn sau khi tan học, cô giúp tôi trông chừng Dao Châu một lúc.

Tối nay, tôi với mẹ nó đều có việc, có lẽ sẽ đón nó trễ một chút."
"Được!" Lâm Thảo đồng ý ngay.

Đầu tiên tạm không nhắc chuyện cô rất quý Dao Châu, có thể làm chút gì đó vì ân nhân Triệu Hùng là chuyện khiến cô vui nhất: "Anh Hùng, sau khi tan làm tôi sẽ đưa Dao Châu về nhà tôi.

Đến lúc đó tôi sẽ gửi địa chỉ đến điện thoại di động cho anh."

"Được!" Triệu Hùng gật đầu.

Lâm Thảo nói với Dao Châu: "Dao Châu, nói tạm biệt với bố đi."
"Tạm biệt bố!"
"Tạm biệt!"
Nói xong, Triệu Hùng quay lưng rời đi.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Sau khi rời khỏi nhà trẻ, Triệu Hùng gọi điện thoại cho Trần Thiên Trung, bảo ông gọi điện cho người phụ trách câu lạc bộ Ngự Đình, bản thân anh muốn gặp mặt trước một chút.

Trần Thiên Trung nói với Triệu Hùng rằng người phụ trách câu lạc bộ Ngự Đình tên là Hoàng Nguyệt Ánh, nửa tiếng nữa sẽ đến đợi anh ở "Cà phê Thượng Đảo" trên đường Hùng Vương.

Triệu Hùng tính toán đường đi, từ chỗ anh đến Cà phê Thượng Đảo trên đường Hùng Vương, cộng thêm thời gian kẹt xe, nếu tính không sai thì trong nửa tiếng có thể đến nơi.

Vậy nên sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng lái xe chạy thẳng đến Cà phê Thượng Đảo trên đường Hùng Vương.

Cà phê Thượng Đảo là một chuỗi cửa hàng cà phê đặt ở khắp nơi trên cả nước.

Cà phê ở đây vô cùng thơm, lúc trước khi Triệu Hùng ăn bám vợ, không có chuyện gì chỉ thích chạy tới đây.

Bởi vậy, không khí văn hóa ở quán cà phê này rất nồng, phía bên trong tiệm cà phê bày rất nhiều tủ sách giống như một thư viện nhỏ.

Sau khi đến quán cà phê, Triệu Hùng trông thấy một người phụ nữ vóc dáng đầy đặn, khoảng tầm ba mươi tuổi đứng dậy vẫy tay với mình.

Người phụ nữ mặc một bộ váy phồng màu ngà thắt eo kiểu Hàn, cũng không biết có phải nguyên nhân là do quần áo quá chật hay do vóc dáng người phụ nữ này quá đầy đặn nên khiến người ta một loại ảo giác rất thực là quần áo trên người có thể văng ra tung tóe ngay lập tức.

Không thể phủ nhận người phụ nữ này quá đẹp.

Người phụ nữ đã hơn ba mươi tuổi càng đậm đà hương vị phụ nữ khác xa so với những cô gái trẻ trung.


Hoàng Nguyệt Ánh nhất mực cung kính, gọi Triệu Hùng: "Là cậu Hùng phải không?"
Triệu Hùng gật đầu, tay làm động tác "Mời ngồi" với Hoàng Nguyệt Ánh.

Hoàng Nguyệt Ánh nhìn Triệu Hùng với ánh mắt cay cay, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: "Tôi cứ tưởng rằng câu lạc bộ của mình bị Trần Thiên Trung thu mua, nào ngờ, người thực sự đứng sau bức màn lại là cậu Hùng."
"Tôi cũng chỉ có chút hứng thú với câu lạc bộ đắt tiền của thành phố Hải Phòng thôi, cũng không biết Trần Thiên Trung lại thu mua câu lạc bộ của chị Ánh."
Lời Triệu Hùng nói là thật, anh chỉ bảo Trần Thiên Trung giúp anh lập kế hoạch xây dựng hoặc thu mua mấy câu lạc bộ và khách sạn sang trọng.

Vậy mà Trần Thiên Trung lại hô mưa gọi gió, sau đó nói với anh là đã đàm phán được một câu lạc bộ rồi.

Ông còn bảo có thêm cả hai khách sạn sang trọng khác, tuần này sẽ có kết quả.

"Chị Ánh! Bác Trung nói chị là một người đáng tin.

Tôi muốn hỏi qua về tình hình trước mắt của câu lạc bộ Ngự Đình một chút."
Hoàng Nguyệt Ánh giới thiệu đơn giản với Triệu Hùng tình hình.

Cô nói, mặc dù mức tiêu thụ hàng ngày của câu lạc bộ Ngự Đình hiện giờ không tệ, song trong tay cũng chẳng còn dư giả được mấy đồng.

Không vì thế thì Hoàng Nguyệt Ánh cũng không rao bán câu lạc bộ cho Trần Thiên Trung.

Triệu Hùng tỏ vẻ thờ ơ đáp lại: "Không sao! Tôi cũng không kinh doanh câu lạc bộ vì kiếm lời!"
Hoàng Nguyệt Ánh nhìn Triệu Hùng vô cùng ngạc nhiên.

Mặc dù cô không rõ lai lịch của Triệu Hùng nhưng dù anh có là con nhà giàu đi chăng nữa thì cũng không thể phá tiền như thế được chứ?
Dường như Triệu Hùng đã nhìn thấu suy nghĩ của Hoàng Nguyệt Ánh, anh mỉm cười giải thích: "Mục đích tôi mở câu lạc bộ là muốn chị giúp tôi thành lập hồ sơ tài liệu của một số khách hàng.

Chỉ khi nắm giữ được mạng lưới quan hệ mới sở hữu những tài nguyên lớn hơn, không phải sao?"
"Cậu Hùng, tuy nói là nói vậy nhưng đây lại là đại kỵ! Chẳng ai thích sự riêng tư của mình bị tiết lộ cả."
"Tôi cũng chỉ phòng lúc cần tới thôi! Giờ cũng đã là thời đại số rồi mà.


Chúng ta tùy tiện đăng ký gì đó trên mạng xã hội thì cơ sở dữ liệu cũng sớm đã bị tiết lộ rồi, đâu cần phải ngạc nhiên thế chứ!"
Triệu Hùng nói với Hoàng Nguyệt Ánh: "Hẳn chị cũng đã biết, Trần Thiên Trung đang giúp tôi mua những câu lạc bộ và khách sạn sang trọng khác rồi.

Nếu chị có thể làm tốt, tôi sẽ cân nhắc giao một số câu lạc bộ và khách sạn khác cho chị quản lí.

Tôi cũng tăng thêm 10 % hoa hồng mỗi nơi cho chị nữa.

Sao nào chị Ánh, chị không hứng thú à?"
Hoàng Nguyệt Ánh vội vàng gật đầu đồng ý.

Một người phụ nữ như cô có thể phát triển từ một cửa hàng nhỏ đến thành một câu lạc bộ tư nhân như hôm nay thì không thể không nói, người phụ nữ Hoàng Nguyệt Ánh này vô cùng quyết đoán.

Ngay cả Trần Thiên Trung giàu có nhất thành phố Hải Phòng cũng đang làm việc cho Triệu Hùng thì không cần nghĩ cũng biết bối cảnh của Triệu Hùng chắc chắn rất lớn! Cũng bởi lí do này nên Hoàng Nguyệt Ánh mới quyết định làm việc dưới trướng Triệu Hùng.

Hơn nữa khoản hoa hồng 10 % có thể thu được từ mỗi chỗ đó chắc chắn sẽ dễ chịu hơn việc tự mình làm chủ nhiều.

Triệu Hùng lo người của nhà họ Triệu sẽ gây bất lợi cho mình nên anh đang xây dựng thế lực cho chính bản thân.

Nếu không có đàn em thay anh bình giang sơn, lo trước tính sau thì tương lai sớm muộn sản nghiệp của anh cũng sẽ bị nuốt chửng.

Anh có ấn tượng không tồi với Hoàng Nguyệt Ánh, vừa nhìn đã biết người phụ nữ là kiểu mẫu phụ nữ khôn khéo, chắc chắn trong công việc.

"Chị Ánh, tối nay vợ tôi phải đi tụ tập với bạn bè, nơi họ đến hình như là câu lạc bộ Ngự Đình.

Chị giúp tôi làm một chuyện!"
"Chuyện gì?"
Triệu Hùng thì thầm với Hoàng Nguyệt Ánh một hồi.

Hoàng Nguyệt Ánh vừa nghe vừa liên tục gật đầu, cô nói Triệu Hùng cứ an tâm! Cô nhất định sẽ lo hết.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Hoàng Nguyệt Ánh rời khỏi quán cà phê trước Triệu Hùng.

Triệu Hùng thay một chiếc sim khác vào điện thoại di động, bấm gọi cho một dãy số đã hơn một năm không liên lạc.


Sau khi nối máy thành công, cô gái bên kia dường như vô cùng kích động.

Cô ta hỏi bằng giọng nói run run: "Anh Hùng! Thật sự là anh sao?"
"Là anh, Minh Tuyết!"
"Huhu!" Cô gái ở đầu dây bên kia đã không kìm nén nổi nữa mà òa lên khóc.

"Anh Hùng, anh đi nhiều năm vậy rồi mà chẳng có chút tin tức nào hết.

Sao anh lại độc ác với em thế chứ?"
"Minh Tuyết, em biết tình hình nhà anh khi ấy rồi mà.

Anh bỏ nhà ra đi nên dĩ nhiên sẽ không liên lạc với bất cứ ai hết."
"Vậy giờ anh...!Có khỏe không?" Cô gái kia nén lại những tiếng sụt sùi, hỏi Triệu Hùng.

"Vẫn khỏe!" Triệu Hùng đáp lời, một lúc lâu mới nói thêm: "Anh đã kết hôn rồi."
Vừa nghe câu "Kết hôn rồi!" của Triệu Hùng, đối phương hiếm khi lại yên lặng hồi lâu.

Triệu Hùng hỏi: "Minh Tuyết, em còn đó không?"
"Có!" Cố Minh Tuyết cảm thấy răng mình như đang đánh nhau trong miệng, cô ta hỏi: "Cô ta đẹp không?"
"Đẹp!" Triệu Hùng nói với Cố Minh Tuyết: "Em có còn nhớ ông quản gia họ Lý hồi trước ở nhà anh không? Cô ấy chính là cháu gái của ông Lý đó."
Sau khi nghe xong, trái tim Cố Minh Tuyết như bị dao cứa vào.

"Anh Hùng, không phải anh gọi cho em chỉ để nói em nghe chuyện kết hôn của anh đấy chứ?" Cố Minh Tuyết nói lảng sang chuyện khác.

"Tất nhiên không phải!" Triệu Hùng dừng lại một chút rồi lại hỏi: "Minh Tuyết, hiện giờ em đang ở trong nước hay nước ngoài?"
"Ở nước ngoài làm việc cho một công ty nằm trong top 500 thế giới."
"Anh muốn tự mình lập nghiệp.

Em quay về giúp đỡ anh đi! Anh biết rõ năng lực của em mà."
Cố Minh Tuyết do dự, cuối cùng thần xui quỷ khiến thế nào, cô ta lại đáp: "Được! Em sẽ đệ đơn xin từ chức lên công ty bên đây, nhưng khoản tổn thất mấy tỷ này, về sau anh phải đền cho em đấy!"
"Yên tâm đi! Anh Hùng sẽ không bạc đãi em đâu."
Sau khi cúp điện thoại, Cố Minh Tuyết không nén nổi lại rơi nước mắt.

Cô ta tự lẩm bẩm với bản thân: "Cố Minh Tuyết, sao mày lại ngu thế chứ, biết rõ anh Hùng đã kết hôn rồi, sao còn muốn làm thiêu thân lao vào lửa đỏ?".

Bình Luận (0)
Comment