Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 244

Lý Thanh Tịnh nói chuyện điện thoại với Lê Mai xong, vui vẻ dặn dò Triệu Hùng: “Triệu Hùng, buổi tới Lê Mai muốn đến làm khách, sau khi đón con về, nhớ ghé siêu thị mua chút thức ăn về nha. Ở nhà gia vị đều có đầy đủ, nhưng mà không có thức ăn.”

“Ừ, yên tâm đi. Những chuyện này giao cho anh là được.”

Triệu Hùng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng nổi lên cảnh giác.

Nếu không biết thân phận của Lê Mai, Triệu Hùng sẽ lấy phong thái chủ nhà để nhiệt tình chào đón Lê Mai đến. Nhưng sau khi biết cô ta là sát thủ mai phục bên cạnh mình, không thể không đề cao mười hai phần tinh thần cảnh giác.

Nếu lúc này nói cho Lý Thanh Tịnh, Lý Thanh Tịnh chưa từng trải qua loại chuyện này, khó tránh khỏi lộ ra sơ hở. Cho nên cần phải cẩn thận bảo vệ Lý Thanh Tịnh mới được, để tránh phát sinh bất ngờ.

Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, hôm qua anh mới bảo Gia Hân tới tiểu khu đón em. Em mau đi ăn đi. Anh nghĩ cô ấy sẽ sớm đến thôi. Anh đi gọi con gái dậy.”

“Vâng, anh đi gọi đi. Em buộc tóc cho Dao Châu rồi ăn.” 

Triệu Hùng vào phòng con gái Dao Châu, thấy cô bé đang ôm con thỏ bông. Tư thế ngủ yên tĩnh lười biếng đó, khỏi phải bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Triệu Hùng vỗ nhẹ cái mông nhỏ của con gái, hướng Dao Châu kêu: “Dao Châu, mau dậy nào. Mặt trời chiếu đến mông rồi.”

Dao Châu mơ màng mở mắt, nũng nịu nói: “Con dậy không nổi.”

“Tại sao vậy?” Triệu Hùng thắc mắc hỏi.

“Mẹ và dì nhỏ mỗi lần kêu con dậy đều hôn con một cái. Ba phải hôn con trước, sau đó mới có thể đánh thức con.”

Nghe lời nói của con gái, Triệu Hùng dở khóc dở cười. Nhưng trong lòng trẻ con chính là như vậy, bố mẹ thường hay lơ đãng ôm một cái hoặc hôn một cái, đối với đứa trẻ mà nói, có lẽ chính là ánh mặt trời ấm áp.

Triệu Hùng cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán con gái một cái, cười nói: “Bé sâu lười, bây giờ có thể dậy rồi chứ?”

Dao Châu lúc này mới miễn cưỡng từ trên giường bò dậy, đối mặt với Triệu Hùng lại nhõng nhẽo nói: “Bố, con muốn được ba cõng đi rửa mặt.”

“Được, bố cõng con.”

Triệu Hùng ngồi trên giường, đợi con gái Dao Châu leo lên sau lưng anh, anh cao hứng ngâm nga vài câu đi về phía phòng tắm.

Con gái là tình nhân nhỏ của bố ở kiếp trước.

Mấy năm trời Lý Thanh Tịnh lạnh nhạt với anh, chỉ có tiểu Dao Châu đối với người bố Triệu Hùng này không xa không rời.

Triệu Hùng cưng chiều con gái, thậm chí còn hơn cả bản thân.

“Bố, bố hát cái gì vậy? Khó nghe muốn chết.” Dao Châu cười hì hì nói.

“Khó nghe sao? Cô của con là ca sĩ hát hay nhất đấy.”

Dao Châu hỏi: “Cô nào cơ?”

Triệu Hùng bỗng ngửi thấy mùi nguy hiểm, lại nói lỡ miệng. Thật may, vợ anh đang ở trong phòng thay quần áo, không có nghe thấy cuộc trò chuyện của mình và con gái.

Triệu Hùng vội vàng giải thích nói: “Chính là người đẹp Triệu Hiền lần trước lúc tới xem buổi hòa nhạc. Không phải con gọi cô ấy là cô sao?

“Vâng. Cô xinh đẹp ấy hát thật hay. Nhưng mà bố hát rất khó nghe.”

Triệu Hùng cười khổ một tiếng, bỏ dép xuống, đem con gái phía sau thả xuống. Thúc giục cô bé nói: “Con nhanh rửa mặt đi. Một lát mẹ sẽ cột tóc cho con.”

Triệu Hùng giúp con gái nặn kem đánh răng ra, mở bàn chải chạy bằng điện cho trẻ em, giúp đỡ con gái rửa mặt xong, liền giao cho Lý Thanh Tịnh.

Loại chuyện giúp con gái buộc tóc kiểu này, Triệu Hùng lực bất tòng tâm.

Về cơ bản, kiểu tóc của con gái đều là Lý Thanh Tịnh tự thiết kế ra. Lúc thì búi trên đầu, lúc thì thắt bím đuôi sam nhỏ.

Triệu Hùng và vợ tướng mạo đều khá đẹp, bộ dạng của Dao Châu dĩ nhiên cũng rất đẹp. Trưởng thành rồi chắc chắn sẽ trở thành một người đẹp đúng nghĩa.

Ăn sáng xong, đúng lúc Đặng Gia Hân đang ở dưới lầu, bèn gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh bảo cô cứ trực tiếp đi xuống.

Lý Thanh Tịnh thu thập đồ đạc xong, lúc xuống lầu cũng không quên dặn dò Triệu Hùng lần nữa: “Triệu Hùng, anh đừng quên mua thức ăn đất. Buổi tối Lê Mai sẽ qua đây chơi đấy.”

“Yên tâm đi. Anh sẽ không quên đâu.”

“Đúng rồi, buổi tối em cũng muốn dẫn Gia Hân về làm khách, anh có muốn rủ ai sang không?” Lý Thanh Tịnh dùng một đối mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Triệu Húc hỏi.

Triệu Húc suy nghĩ một chút, nói: “Thanh Tịnh, anh muốn gọi Nông Tuyền sang. Em cũng biết tên ngốc ấy không có bạn ở Lâm Phủ Gia Viên, chỉ quen mình anh.”

“Vậy rủ cậu ta đến đi.” Sau khi Lý Thanh Tuyền nói xong liền đi thẳng ra cửa.

Triệu Hùng nghe xong vô cùng vui vẻ.

Anh biết vợ anh không ưa mình và Nông Tuyền ở chung một chỗ, đại khái là cùng với Tuyền ngốc ở chung một chỗ quá lâu sẽ kéo thấp chỉ số thông minh của anh.

Triệu Hùng cũng không có oán trách vợ mình, bởi vì Lý Thanh Tịnh không biết quá khứ giữa anh và Nông Tuyền. Hơn nữa, chỉ số IQ của Nông Tuyền quả thật đáng lo ngại, ngoại trừ võ công lợi hại ra, trong mắt người khác, anh cơ hồ không khác người ngu mấy.

Sau khi Lý Thanh Tịnh rời đi, Triệu Hùng gọi điện cho Nông Tuyền, nhắc cậu ta buổi tối nhớ chừa bụng để đến nhà anh ăn cơm.

Nông Tuyền nghe xong cực kỳ vui vẻ, hỏi anh có gì ngon để ăn.

Triệu Hùng hỏi ngược lại Nông Tuyền muốn ăn cái gì, Nông Tuyền liền nói một hơi vài món. Triệu Hùng đối với Nông Tuyền từ trước tới bây giờ đều không hề keo kiệt, nói những thứ cậu ta muốn ăn, buổi tối đều có.

Sau khi gọi điện thoại, Triệu Hùng cùng ăn sáng với con gái Dao Châu.

Trong lúc đang ăn, Dao Châu hỏi Triệu Hùng: “Bố, mọi người đều gọi chú Nông Tuyền là đồ ngốc, chú ấy thật sự là đồ ngốc sao?”

Triệu Hùng nghe vậy hơi ngẩn ra, xoa đầu con gái, cười nói: “Dao Châu, chú Nông Tuyền không ngốc, chẳng qua là vẻ ngoài của chú ấy trông ngốc nghếch thôi. Con phải xem chú Nông Tuyền đánh nhau, rất lợi hại.”

“Vâng, con cũng cảm thấy chú Nông Tuyền không hề ngốc đâu. Mỗi lần chú ấy chơi cùng con đều rất tốt.”

Triệu Hùng nói với con gái một câu: “Dao Châu! Cho dù người khác thật sự là kẻ ngốc, con cũng không nên nói người ta là đồ ngốc.”

“Tại sao vậy?” Dao Châu giương đôi mắt ngây thơ nhìn anh hỏi.

Triệu Hùng kiên nhẫn giải thích: “Mỗi một người đều có lòng tự ái của họ, không nên đi cười nhạo người khác. Bởi vì thật ra thứ mà đa phần mọi người thấy chỉ là vẻ bề ngoài của một người, không thể trực tiếp nhìn vào tâm hồn của người đó được.” 

“A. Con biết. Cô giáo Thảo có nói qua, tâm hồn đẹp mới là vẻ đẹp thật sự.”

“Đúng vậy, chính là ý này. Nhanh ăn cơm đi.” Triệu Hùng thúc giục con gái.

Ăn sáng xong, Triệu Hùng trực tiếp đưa con gái đến nhà trẻ.

Triệu Hùng đem con gái giao vào tay Lâm Thảo, nói: “Cô giáo Thảo, cô có khó khăn gì đều có thể nói với tôi, nhất định đừng làm chuyện điên rồ.”

Lâm Thảo bộ dáng ấp a ấp úng, dáng vẻ mềm mại khiến người ta yêu thích.

“Thế nào, có chuyện gì sao?” Triệu Hùng hỏi Lâm Thảo.

Lâm Thảo gật đầu, trả lời Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh có thể giúp tôi tìm một công việc bán thời gian được không? Trong nhà chỉ dựa vào một mình tôi kiếm tiền, mẹ tôi sinh bệnh, không biết lúc nào mới khỏi. Dựa hết vào phần tiền lương của giáo viên mầm non thật sự không biết đến bao giờ mới có thể thuyên giảm.”

Triệu Hùng biết Lâm Thảo đang trong tình huống nhạy cảm, nếu không giúp cô ấy thì cô gái có tâm tư đơn thuần này không biết sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì nữa.

“Yên tâm đi. Chuyện này cứ giao cho tôi.” Triệu Hùng chân thành hứa với Lâm Thảo.
Bình Luận (0)
Comment