Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1718

Chung cư!

Nơi ở của Cuồng Sư.

Trần Văn Sơn tham gia tang lễ của Văn Hổ và Văn Báo xong, đi tới nơi của Cuồng Sư.

“Thế nào? Có động tĩnh gì sao?” Trần Văn Sơn đối Cuồng Sư hỏi.

Cuồng Sư nói: “Có ba người, một người là mang theo Mặt Nạ diễn viên hí khúc, một người là lão già năm mươi đầu trọc, còn có một thanh niên hơn ba mươi tuổi. Ba người công phu cao cường, tôi cũng không dám tới gần quá.”

Trần Văn Sơn nghe được kết quả này sau, không khỏi trầm ngâm một phen.

Cuồng Sư nói với Trần Văn Sơn: “Anh liệu sự tình ghê gớm thật! Thế mà có thể đoán được bọn hắn sẽ xuất hiện ở chỗ đó.”

Trần Văn Sơn cười cười, nói: “Tôi đã sớm có thể điều tra địa hình nơi đó, ngoại trừ vị trí kia, không có vị trí tốt hơn để quan sát. Bọn hắn muốn hiểu rõ chúng ta, tất nhiên sẽ đi tới chỗ kia.”

Cuồng Sư thở dài, nói: “Đáng tiếc, ba người kia công phu quá cao. Tôi không dám tới gần quá!”

“Không sao hết, biết tư liệu cơ bản của bọn hắn là tốt rồi.”

Trong lòng Trần Văn Sơn đang suy nghĩ, người Mặt Nạ cùng lão hói đầu này, còn có thanh niên kia, rốt cuộc là người nào?

Nhưng mà, cuối cùng là biết một chút tư liệu của đối phương.

Để Trần Văn Sơn cảm thấy phiền muộn chính là, hiện tại chỉ có thể bị động phòng thủ. Bạch Linh có nhắc nhở qua, không muốn để Trần Văn Sơn tìm đến bọn hắn, nói là có cao thủ.

Rốt cuộc nên giải quyết chuyện này như thế nào?

Huyện Thạch Điền, khách sạn Thiên Phát!

Mặt Nạ mang theo ông Tựu cùng Tà Y trở lại khách sạn.

Mặt Nạ hỏi ông Tựu cùng Tà Y: “Các người có biện pháp, có thể lẫn vào Ngũ Tộc Thôn điều tra hư thực bọn hắn hay không?

Tà Y ngạo mạn nói: “Phiền toái như vậy làm cái gì, chẳng lẽ các người quên bản sự của tôi à.”

“Tà Y, anh có ý tứ gì?” Mặt Nạ hỏi.

Tà Y cười nói: “Chỉ cần tôi dùng độc, không cần chút sức lực, liền có thể giải quyết bọn hắn.”

Mặt Nạ nghe vô cùng vui mừng, quay qua Tà Y hỏi: “Vậy anh muốn làm thế nào?”

“Sơn nhân tự có diệu kế!” Tà Y cười lạnh hai tiếng.

Mặt Nạ nói Tà Y: “Được! Chỉ cần anh có thể hạ độc đối với Ngũ Tộc Thôn, lần này sẽ ghi cho anh một đại công. Đến lúc đó, chiến lợi phẩm, phần nhiều sẽ thuộc về Tây giao các người."

“Thành giao!” Tà Y nói.

Ngũ Tộc Thôn!

Từ khi, Lý Thanh Tịnh đưa nhà đem đến Ngũ Tộc Thôn về xong.

Bố Lý Thanh Tịnh là Lý Quốc Lâm, liền từ vị trí giám đốc nhiệm khách sạn Xuân nguyên, về làm tổng quản Ngũ Tộc Thôn.

Lý Hữu Chiến vốn là đại quản gia của nhà họ Triệu, Lý Quốc Lâm hiện tại làm Tổng quản Ngũ Tộc Thôn, cũng coi là thừa kế nghiệp của bố mình.

Lý Quốc Lâm vỗn dĩ là một người không ôm chí lớn, để ông ấy ở khách sạn làm giám đốc, cũng là một phần việc cần làm dưỡng lão. Đến cuối cùng, ông ấy mới phát hiện, vẫn là quản gia thích hợp với ông.

Mỗi ngày, bận bịu tứ phía với sự tình của Ngũ Tộc Thôn, để ông ấy tìm tới sở trường chính mình.

Khoan hãy nói, Lý Quốc Lâm làm Tổng quản ở đây, thực sự là ra dáng mà. Đặc biệt ông còn có thân phận bố vợ Triệu Hùng này, một mặt uy nghiêm phái đoàn.

Ngoại trừ Lý Quốc Lâm làm tổng quản nhà ra, mỗi một cái tộc thôn, đều có quản lý mình phân công. Mà Lý Quốc Lâm, chủ yếu là chưởng khống đại cục Ngũ Tộc Thôn, cùng quản lý quản gia mỗi một tộc thôn của Ngũ Tộc Thôn.

Ngũ Tộc Thôn hiện tại nhân khẩu không phải là nhiều, nhưng cứ phát triển tiếp, nhất định sẽ trở cấp gia tộc khổng lồ thành siêu.

Quản gia thôn nhà họ Triệu, báo cáo với Lý Quốc Lâm nói: “Tổng quản, rau xanh, hoa quả của thôn nhà họ Triệu chúng ta không đủ, cần nhập hàng.”

“Nhập hàng, gọi điện thoại cho những cái thương nghiệp kia cung ứng, để bọn hắn cho cung hóa là được rồi.” Lý Quốc Lâm nói.

“Trước đó nhà cung cấp hàng xảy ra vấn đề, chúng ta phải tìm một cái nhà cung cấp hàng khác.”

“Vậy còn chờ gì, lại đi liên hệ một nhà khác đi!” Lý Quốc Lâm nói với quản gia thôn nhà họ Triệu.

“Được, tôi đi làm ngay!” Quản gia lên tiếng, vội vàng rời đi.

Thị trường bán buôn Hải Phòng! 

Tà Y mang theo hai người thủ hạ, đang ngồi ở văn phòng quản lý.

Hơn một tiếng đồng hồ hơn, quản lý thị trường vội vàng đi vào văn phòng, chào hỏi Tà Y: “Tiên sinh, quản gia Ngũ Tộc Thôn đã tới, bọn họ vừa cùng Thẩm Đại Vĩ ký hợp đồng cung cấp hàng hóa. Về sau rau quả cùng hàng hóa sẽ do Thẩm Đại Vĩ đưa đến tận nơi.”

“Người Ngũ Tộc Thôn đi rồi sao?” Tà Y hỏi.

“Đi rồi!”

“Vậy anh gọi Thẩm Đại Vĩ tới đây cho tôi!”

Quản lý thị trường vâng dạ, đương nhiên nguyện ý làm chuyện xui xẻo này.

Một lát sau, một người đàn ông tai to mặt lớn đi đến.

Quản lý Thị trường giới thiệu cho Thẩm Đại Vĩ nói: “Ông chủ Thẩm, vị tiên sinh này tìm ông!”

Tà Y đi đến trước mặt ông chủ Thẩm, trực tiếp ném một chồng giấy và đồ vật.

“Anh làm cái gì vậy?” Mặt Thẩm Đại Vĩ lộ vẻ thần sắc nghi hoặc, không hiểu hỏi.

“Mở ra nhìn một cái đi!” Tà Y nói.

Thẩm Đại Vĩ mở ra xong, chỉ thấy bên trong giấy da trâu, bao bọc là trăm nguyên tờ điệp điệp tản ra mùi mực.

Thẩm Đại Vĩ trợn tròn mắt.

Thân là ông chủ bán buôn, hắn không phải chưa thấy qua tiền.

Hắn thô sơ đếm một chút, chỗ này chí ít cũng là năm trăm triệu tiền mặt.

“Vị đây, anh làm cái gì vậy?” Thẩm Đại Vĩ hỏi lần nữa.

Tà Y nói: “Nghe nói ông vừa cùng Ngũ Tộc Thôn ký hợp tác cung cấp hàng hóa. Ông chừng nào thì đưa nhóm hàng đầu tiên?”

“Hai ngày sau!” Thẩm Đại Vĩ trả lời.

‘Tôi có hai người là học thiết kế, nghe nói bên cạnh ngũ tộc trong thôn thiết kế không tệ. Chỉ cần ông dẫn người của tôi trà trộn vào Ngũ Tộc Thôn, sau khi chuyện thành công, không chỉ riêng này chút tiền này, mặt khác tôi sẽ bổ sung cho ông them ba tỷ nữa!”

Thẩm Đại Vĩ nghe giật nảy cả mình, ông ta một năm bán buôn đồ ăn cùng hoa quả, lãi hàng năm cũng chỉ có hơn một tỷ là nhiều. Đám người nhà này làm việc, liền có thể lấy được hơn ba tỷ, quả thực là nhặt tiền từ dưới đất lên mà.

Nhưng mà, Thẩm Đại Vĩ có thể cầm xuống đại đơn này của Ngũ Tộc Thôn, còn là bởi vì ông ta làm ăn kinh doanh thành tín, danh tiếng tương đối tốt.

“Thật xin lỗi! Tôi không đồng ý.” Thẩm Đại Vĩ cự tuyệt nói.

Mắt Tà Y lộ ra sát cơ, một tay bóp lấy cổ Thẩm Đại Vĩ.

Thẩm Đại Vĩ bị siết đến hô hấp thụ tắc nghẽn, ánh mắt lồi trống, muốn giãy dụa, nhưng mà tay chân căn bản không làm gì được.

Người quản lý thị trường sợ náo ra án mạng, gấp vội vàng khuyên nhủ: “Ngài đây, anh làm cái gì vậy? Nếu là náo ra án mạng sẽ không tốt đâu!”

Tà Y cạy miệng Thẩm Đại Vĩ lên, trực tiếp nhét vào một viên thuốc. Tiện tay kéo một phát, đem quản lý thị trường kéo đến bên người, cũng đem miệng cạy mở, nhét vào một viên thuốc chừng hạt đậu.

Viên thuốc này vào miệng tan ra, hóa thành nước bọt, trong nháy mắt chảy vào trong bụng.

Tà Y uy hiếp đối với hai người nói: “Các người đã trúng độc dược của tôi!”

Quản lý thị trường cùng Thẩm Đại Vĩ nghe xong sợ hãi.

Thẩm Đại Vĩ đang muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, chỉ thấy cây quạt trong tay Tà Y bay ra ngoài, đem điện thoại trong tay Thẩm Đại Vĩ đụng rớt xuống, lại bay trở về trong tay anh ta.

Tà Y nới với quản lý thị trường cùng Thẩm Đại Vĩ: “Các người lập tức sẽ đau bụng khó nhịn, nếu như không dùng độc môn giải dược của tôi, ngày đó liền sẽ mất mạng! Mặt khác, tôi lập tức sẽ đi tìm người nhà các người, đem bọn hắn bắt làm con tin. Nếu như các người báo cảnh sát, hoặc là dám mật báo cho người Ngũ Tộc Thôn. Như vậy, tôi sẽ ngay lập tức, giết chết người nhà của các người!

Là lấy tiền, hay là tuyệt mệnh, chính các người tự nghĩ đi!” Tà Y uy hiếp nói với hai người.
Bình Luận (0)
Comment