Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1713

Văn Long nói cho Trần Văn Sơn chuyện đã xảy ra.

Trần Văn Sơn sau khi nghe, mắng Văn Long: “Ba anh em các người là làm sao vậy, gần đây không phải để các người đừng đi quán ăn đêm, càng không được gần nữ sắc sao? Làm sao lại không nghe!”

“Tôi khuyên thằng Báo và Hổ, nhưng bọn nó vẫn khăng khăng như thế. Tôi căn bản không khuyên nổi!”

“Vậy làm sao không báo cáo sớm một chút cho tôi?”

“Tôi...” Văn Long trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được.

Trần Văn Sơn thở dài, nói: “Thôi đi! Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Mau đem thủ hạ gọi nhiều một chút, bảo vệ được chỗ ở của anh. Trước khi tôi tới, tuyệt đối không được ra.”

“Hiểu rồi ạ!” Văn Long trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Văn Sơn thấy thời gian đã muộn. Anh ta không dám kinh động Lý Thanh Tịnh, mà là trực tiếp gọi điện thoại cho Nông Tuyền và Tiết Ân.

Để hai người cùng mình đi ra ngoài một chuyến.

Nông Tuyền và Tiết Ân đi vào bãi đỗ xe thấy Trần Văn Sơn một mặt lạnh lùng, Tiết Ân hỏi: “Văn Sơn, sao thế?’

“Lên xe nói!” Trần Văn Sơn nói, mở ra cửa xe chỗ ngồi lái xe.

Nông Tuyền cùng Tiết Ân đi theo ngồi vào trong xe.

Trần Văn Sơn lái xe ra Ngũ Tộc Thôn, thẳng đến hộp đêm kia.

Trong lúc đi tới đó, Trần Văn Sơn nói đơn giản chuyện Văn Báo Văn Hổ xảy ra cho Nông Tuyền cùng Tiết Ân biết.

Tiết Ân sau khi nghe, nói: “Chúng ta giết ba người bọn hắn, bọn hắn lập tức xử lý Văn Báo và Văn Hổ, đây là cố ý trả thù chúng ta mà!”

Trần Văn Sơn vừa lái xe, vừa trả lời: “Cho nên nói, mục tiêu của bọn hắn không chỉ là Bạch Hồng Liên, mà là coi Ngũ Tộc Thôn là địch, coi cậu chủ là địch. Đáng tiếc Văn Báo Văn Hổ kia không nghe tôi khuyến cáo, nhất định phải gần nữ sắc.”

Văn Long, Văn Hổ và Văn Báo là đồ đệ của Nông Tuyền, mặc dù không có đại lễ bái sư chính quy. Nhưng Nông Tuyền dù sao cũng dạy qua võ công cho ba người rồi.

Bây giờ, Văn Hổ và Văn Báo bị người ta giết chết, đồng dạng với đánh mặt Nông Tuyền.

Nông Tuyền ý thức nắm chặt nắm đấm một chút, nắm đấm phát ra âm thanh ‘Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!’.

Đến hộp đêm xong, bảo tiêu trong tiệm dẫn dắt, Trần Văn Sơn mang theo Nông Tuyền cùng Tiết Ân đi tới phòng mướn Văn Báo và Văn Hổ xảy ra chuyện.

Nhìn thấy Văn Báo và Văn Hổ chết thảm trạng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền cùng Tiết Ân đều nổi trận lôi đình.

Nông Tuyền thấy Văn Hổ một bộ dáng vẻ chết không nhắm mắt, tiến lên đưa tay khẽ vuốt mí mắt của hắn xuống.

Anh ta nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, Nông Tuyền tôi xưa nay không muốn giết đàn bà. Nhưng cái nữ sát thủ này, tôi đặt trước.”

Trần Văn Sơn có thể hiểu được tâm tình của Nông Tuyền, nói: “Anh em, bây giờ không phải là thời điểm hành động theo cảm tính. Nếu có manh mối của người phụ nữ này, tôi đáp ứng anh, nhất định sẽ để cho anh tự tay báo thù cho bọn họ.”

Trần Văn Sơn gọi quản lý, đối với anh ta phân phó nói: “Hộp đêm từ hôm nay trở đi ngừng kinh doanh. Đi đến cửa hàng tang lễ, chuẩn bị hết thảy đồ vật cần có, đem thi thể Văn Báo và Văn Hổ dày liễm, tùy ý hạ táng đi.”

Ra khỏi hộp đêm, Trần Văn Sơn lại dẫn Nông Tuyền cùng Tiết Ân đi tới nơi ở của Văn Long.

Nông Tuyền đi lên liền cho Văn Long một bạt tai.

Không chỉ có đánh Văn Long cho hồ đồ, cũng làm cho Trần Văn Sơn hồ đồ theo.

Liền nghe Nông Tuyền tức miệng mắng to với Văn Long: “Chuyện của ba anh em các người là thế nào vậy? Văn Sơn không phải không cho các người đi đụng chạm phụ nữ sao?”

“Sư phụ, tôi có khuyên qua, nhưng Báo cùng Hổ chính là không nghe.”

Thùm thụp!

Văn Long ở trước mặt Nông Tuyền quỳ xuống, ôm chân Nông Tuyền, than thở khóc lóc nói: “Sư phụ! Người phải thay A Báo cùng A Hổ làm chủ!”

“Im miệng cho tôi, một thằng đàn ông khóc sướt mướt còn ra thể thống gì. Uổng cho anh vẫn là đại ca một phương!” Nông Tuyền giáo huấn Văn Long.

Văn Long đưa tay lau nước mắt, mời Trần Văn Sơn, Nông Tuyền cùng Tiết Ân ngồi xuống trên ghế sa lon.

Trần Văn Sơn hỏi Văn Long: “Cái ông chủ Trịnh có tin tức gì chưa?”

“Còn không có!” Văn Long nói: “Tôi đã để Điền Khánh dẫn người đi bắt lão Trịnh kia rồi.”

“Người này nhất định là bị người khác xui khiến đến xử lý ba người các người.”

Trần Văn Sơn nói.

Văn Long tức miệng mắng to: “Cái tên Trịnh Phát này cùng A Báo có quan hệ tốt nhất, không nghĩ tới sẽ đâm đao phía sau chúng ta.”

Nông Tuyền trừng con ngươi một cái, tức giận quát: “Vậy ba người các ngươi còn không nhớ lâu. Kết giao với một bầy chó cắn người!”

Lời nói Nông Tuyền mặc dù bất nhã, nhưng câu câu đều có lý.

Ba anh em nhà họ Văn mặc dù đi lên đường tẩy trắng, nhưng là mạng lưới quan hệ quá khứ vẫn còn. Trên buôn bán xã giao là tránh không khỏi, bạn bè ngày xưa, ngoại trừ không làm phạm pháp phạm tội, nên liên hệ cũng còn phải liên hệ.

Trong lòng Văn Long thật rất hối hận, nếu là mình nghe Trần Văn Sơn, khuyên nhủ Văn Hổ và Văn Báo, bọn hắn cũng sẽ không xảy ra chuyện.

Trần Văn Sơn nói với Văn Long: “Hiện tại mặc dù là thời kì nguy hiểm, nhưng Văn Báo dù sao cũng là đại lão một phương ở Hải Phòng. Tôi đã sai người đi chuẩn bị hậu sự cho bọn hắn. Tang sự của bọn hắn, không thể viết ngoáy, anh chuẩn bị tốt phong quang đại táng đi! Để cho thủ hạ kín miệng chút, đừng nói việc này ra. Cứ nói bọn hắn là xảy ra tai nạn xe cộ chết đi! Thanh danh cũng dễ nghe chút.”

Văn Long không nghĩ tới ở thời điểm này, Trần Văn Sơn sẽ còn cho phép hắn, đem phong quang anh em đại táng. Cảm kích nói: “Tạ ơn Văn Sơn sư bá!”

Mấy người hàn huyên một hồi, điện thoại Văn Long mới vang lên.

Văn Long thấy là Điền Khánh gọi tới đến điện thoại, nhận gấp giọng hỏi: “Thế nào, bắt được thằng nhóc Trịnh Phát kia rồi à?”

“Anh Long, Trịnh Phát đã chết, thi thể phát hiện ở bờ sông.” Điền Khánh báo cáo với Văn Long nói.

“Chết rồi?”

Văn Long nghe giật mình, biết Trịnh Phát bị người ta diệt khẩu.

“Dẫn người trở về đi! Việc của Trịnh Phát, tự nhiên có người nhà của hắn giúp đỡ xử lý, hắn cũng coi là chết chưa hết tội.” Văn Long phân phó Điền Khánh nói.

Sau khi cúp điện thoại, Văn Long nói với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn sư bá, Trịnh Phát hắn ta...”

Trần Văn Sơn ngắt lời Văn Long, nói: “Tôi nghe được, hắn chết rồi!”

Trần Văn Sơn đứng lên, nói với Văn Long: “Mấy ngày nay anh đi ra ngoài, đều phải mang nhiều bảo tiêu một chút! Những chuyện khác, tạm có thể bớt đi. Tang sự của Văn Báo và Văn Hổ không cần kéo quá lâu, hai ngày sau hạ táng đi!”

“Biết rồi, sư bá!”

Trần Văn Sơn nhẹ gật đầu, nói: “Vậy chúng ta đi trước!”

Trần Văn Sơn mang theo Nông Tuyền cùng Tiết Ân rời khỏi nơi ở Văn Long.

Ba người vừa muốn đón xe rời đi, điện thoại Trần Văn Sơn lại reo lên.

Trần Văn Sơn thấy là một cái số điện thoại lạ hoắc, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận.

“Xin chào!” Trần Văn Sơn cẩn thận lên tiếng chào hỏi.

“Sát thủ giết anh em nhà họ Văn còn chưa có ra khỏi thành, đang ở tại Văn Miếu.”

“A! là...”

Đối phương ngắt lời của Trần Văn Sơn, nói: “Tôi sẽ liên hệ lại cho anh, mặt khác anh trước đừng tới tìm phiền phức, nơi này của bọn hắn có cao thủ!” Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.

“Này, này....”

Trần Văn Sơn liên tiếp ‘Này, này!’ vài tiếng, thấy đối phương đã cúp điện thoại, mới coi như thôi!
Bình Luận (0)
Comment