Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1637

Trần Văn Sơn ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn kỹ hơn một chút, sau đó liền nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, dựa theo mức độ đông đặc của máu, tôi có thể kết luận được rằng sự việc đã xảy ra được gần một tháng.”

“Một tháng?”

Triệu Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: “Từ khi nhóc Kỳ trở về thì liên lạc với chúng tôi cũng ít dần đi. Một tháng vừa rồi đúng thật tôi không nhận được cuộc điện thoại nào từ em ấy.”

“Chúng ta kiểm tra lại lần nữa!” Triệu Hùng nói.

Triệu Hùng và Trần Văn Sơn hai người cùng nhau lục soát mật thất thật cẩn thận, nhưng mà trừ vết máu còn đọng trên sàn nhà hai người vẫn không phát hiện được cái gì khác.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, không phải cậu nói trong nhà thầy Toàn còn có một tầng hầm cất giấu vũ khí sao?”

Triệu Hùng “Ừm!” một tiếng, anh nói: “Anh đi theo tôi.”

Sau khi hai người cùng nhau rời khỏi mật thất, trước tiên Triệu Hùng chú ý quan sát tình hình xung quanh. Sau khi anh xác định bốn bề im ắng không một bóng người liền đưa Trần Văn Sơn đến tầng hầm, nơi thầy Toàn cất giấu những vũ khí độc nhất vô nhị của ông.

Sau khi cơ quan của tầng hầm được khởi động, một tiếng ầm ầm vang lên, ngay sau đó những bậc thang đưa xuống tầng hầm được lộ ra.

Dưới tầng hầm, mười đại danh kiếm do thầy Toàn tự tay chế tạo vẫn còn đó, chỉ là thiếu hai thanh kiếm đã được Triệu Hùng mua đi đó là “Thừa Ảnh Kiếm” và “Ngư Trường Kiếm.”

Triệu Hùng nhìn ngắm xung quanh một chút thấy trong tầng hầm không bị mất thứ gì, tất cả vẫn còn y nguyên như lần cuối cùng anh đến, có lẽ nơi này đã không bị người khác phát hiện.

Đây là lần đầu tiên Trần Văn Sơn đến tầng hầm của thầy Toàn.

Dưới tầng hầm, đâu đâu cũng thấy có những thứ quái dị, thu hút sự chú ý của anh ta là những thanh kiếm nổi tiếng đang được trưng bày trên giá để kiếm.

Hai mắt Trần Văn Sơn lộ ra vẻ hâm mộ cuồng nhiệt.

Thân là một võ sư, anh ta không thể nào kìm hãm trước sự thu hút của những binh khí tuyệt vời này.

“Cậu chủ, những thanh kiếm này đều là thật sao?” Trần Văn Sơn hỏi Triệu Hùng.

“Tất cả là do thầy Toàn mô phỏng lại!” Triệu Hùng giải thích: “Tuy rằng chỉ là kiếm được mô phỏng lại, nhưng mỗi thanh kiếm nơi đây tất cả đều là vô giá đấy. Chúng có thể đạt đến trình độ chém sắt như chém bùn. Tất cả đều là những thanh kiếm quý giá vô cùng, rất xứng với danh xưng ‘Thập đại danh kiếm’ được thiên hạ ca ngợi. Hai thanh kiếm của tôi là ‘Ngư Trường Kiếm’ và ‘Thừa Ảnh Kiếm’ cũng phải tốn không ít tiền bạc và công sức mới có được đấy.”

“Đạt tới trình độ như vậy sao!” Trần Văn Sơn khẽ cảm khái nói: “Trên thế giới này ngoại trừ thầy Toàn thì e rằng không còn ai có thể làm nên những thanh kiếm lợi hại như vậy nữa.”

Hai người cùng nhau tìm tòi một vòng cẩn thận dưới tầng hầm, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối nào khác.

Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, ngoài trừ vũng máu ngoài mật thất kia, không còn manh mối nào khác, xem ra thầy Toàn và nhóc Kỳ đã xảy ra chuyện rồi, nếu không trong mật thất không có khả năng có máu ở đấy.”

Triệu Hùng cau mày nói: “Tôi cũng đang lo lắng điều này, tôi sợ rằng thầy Toàn và nhóc Kỳ đang ở trong tay bọn nhà máy chó má kia. Lần trước tập đoàn Hắc Mộc đã cho người tìm đến nhà đánh thầy Toàn.”

“Điều quan trọng là, hiện tại chúng ta vẫn không thể xác định được, thầy Toàn đang ở trong tay đám người Hoàng Long, hay là đang ở trong ta Cẩm Y Vệ.”

“Trần Văn Sơn, anh không phải là thám tử đứng đầu cả nước sao? Chuyện của thầy Toàn tôi giao lại cho anh. Anh nhất định phải điều tra ra chân tướng sự việc giúp tôi.”

Trần Văn Sơn gật đầu nói: “Cậu cứ yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm được manh mối.”

“Chúng ta đi thôi!” Triệu Hùng nói.

Sau khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn rời khỏi nhà thầy Toàn, hai người rất nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Ngay sau đó Dương Hưng nhận được sự thông báo của thuộc hạ, nói đã làm mất dấu của Triệu Hùng và Trần Văn Sơn.

Dương Hưng bực bội mắng thuộc hạ: “Lũ vô dụng!”

Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đều là những người có võ nghệ cao cường.

Nếu thuộc hạ dưới tay Dương Hưng có thể theo dõi được bọn họ, đây mới chính là điều kỳ quái.

Sau khi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn về đến khách sạn, cả hai đều trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Lý Thanh Tịnh lúc này đang lo lắng cho sự an nguy của Triệu Hùng và Trần Văn Sơn nên cũng không ngủ được, giờ đây cô đang đứng ngồi không yên chờ tin tức của chồng mình.

Khi Triệu Hùng bước vào phòng, Lý Thanh Tịnh vội vàng chạy ra đón, thấy Triệu Hùng cô liền hỏi: “Sao rồi anh? Có tìm thấy manh mối gì của thầy Toàn và nhóc Kỳ không?”

“Tình hình không ổn! Bọn anh đã tìm thấy vết máu trong nhà thầy Toàn.”

“Vết máu?” Lý Thanh Tịnh hốt hoảng, nói: “ Xem ra, thầy Toàn và nhóc Kỳ nhất định đã xảy ra chuyện, thảo nào lâu nay không thấy nhóc Kỳ gọi điện đến cho chúng ta.”

“Hẳn là đúng vậy!” Triệu Hùng gật đầu đồng ý.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng liền anh ủi vợ, anh nói: “Đừng nóng vội, anh đã bảo Trần Văn Sơn đi điều tra chuyện này. Em đừng quên, Trần Văn Sơn chính là thám tử giỏi nhất cả nước, cậu ta nhất định có thể đem chuyện này điều tra từ đầu đến cuối.”

Nghe Triệu Hùng nói vậy, Lý Thanh Tịnh cũng hiểu được, lúc này cô chỉ có thể đem hy vọng phó thác lên người Trần Văn Sơn.

Ngày hôm sau, Trần Văn Sơn rời khỏi khách sạn từ sáng sớm.

Sau khi phát hiện có người theo dõi mình, anh ta liền ẩn mình vào trong đám đông đang khiêu vũ tại quảng trường trong công viên. Rất nhanh sau đó, tên theo dõi đã bị anh ta cắt đuôi.

Sau khi xác nhận mình đã an toàn, Trần Văn Sơn liền lấy từ trong lồng ngực ra chiếc mặt nạ và đeo nó lên mặt.

Trần Văn Sơn lái xe thẳng đến một nơi có tên là ‘Quán trà Thiên Phúc’.

Sau khi bước vào anh ta khoan thai ngồi xuống gọi cho mình một bình trà, mới uống chưa được bao lâu, một người đàn ông mang trên mình phong thái của một tay giang hồ lão luyện, đi trước bàn Trần Văn Sơn và ngồi xuống đó.

Người đàn ông cầm lấy ấm trà, tự mình rót cho mình một ly.

Trần Văn Sơn nhìn người đàn ông trước mặt hỏi: “Ông chính là Đinh Bát Quái sao?”

Người đàn ông nở một nụ cười xấu xa, hắn ta thong thả uống một ngụm trà, nói: “Đinh Bát Quái, cái tên này thật không dễ nghe chút nào. Cậu so với tôi thì nhỏ tuổi hơn, cậu gọi tôi là anh Đinh hoặc anh Bát cũng không thiệt.”

Trần Văn Sơn cũng không cùng đối phương so đo thiệt hơn, nói: “Anh Bát, tôi muốn nhờ anh điều tra giúp tôi một chuyện.”

“Viết lên giấy những việc cậu muốn tôi tra và cả những việc cậu muốn tôi làm. Tôi sẽ báo giá cho cậu, nếu cậu thấy hợp lý thì chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác.”

Trần Văn Sơn lấy tờ giấy trên bàn, trên giấy viết: “Bậc thầy đúc kiếm Hà Văn Toàn cùng con gái của ông ấy Hà Ngọc Kỳ.”

Trần Văn Sơn đưa tờ giấy lên trước mặt Đinh Bát Quái, nói: “ Ông giúp tôi điều tra tin tức của hai người này, nếu ông thấy ông có bản lĩnh điều tra ra được, thì ông cứ tự nhiên ra giá đi!”

Đinh Bát Quái nhìn tên trên tờ giấy một lúc sau đó nói với Trần Văn Sơn: “ Nếu cậu đã có thể liên hệ với tôi, chứng tỏ cậu cũng có người quen biết trong giới này. Tin tức cậu cần tôi cũng có thể tìm được. Việc tiếp theo chúng ta nên bàn đến là giá cả cậu có thể trả cho tôi ra sao.”

Đinh Bát Quái nghĩ nghĩ, hai tay xoa lên trên mặt bàn nói: “Ba trăm triệu chắc giá!”

“Hai trăm triệu, nếu ông không đồng ý, tôi sẽ đi tìm mật thám đến điều tra chuyện này.”

“Ồ, cậu còn biết đến mật thám cơ à.” Đinh Bát Quái cầm tờ giấy lên cất vào túi áo, thảo luận: “Hai trăm triệu thì hai trăm triệu, nội trong một tuần là tôi sẽ xử lý xong mọi chuyện, cậu cứ về chờ tin tức của tôi.” Nói xong, anh ta liền lấy ở trong túi ra một cái danh thiếp, bên trên có ghi số tài khoản ngân hàng.

“Trong vòng một ngày, cậu gửi tiền vào tài khoản này của tôi. Lúc nào điều tra ra được, tôi sẽ tự động liên hệ với cậu, cậu cứ yên tâm.” Nói xong, Đinh Bát Quái đứng lên, trực tiếp đi ra khỏi cửa.

Trần Văn Sơn hiểu quá rõ tính tình của những người này.

Nếu như, những ông trùm ở địa phương thường tự xưng là ‘Rắn độc’ thì những kẻ buôn bán tin tức như ‘Đinh Bát Quái’ và ‘Mật thám’ thường được gọi là ‘Chuột chũi’.

Trần Văn Sơn có thể trở thành một thám tử danh tiếng khắp cả nước cũng là nhờ quanh năm suốt tháng liên hệ với những kẻ này. Anh ta là người duy nhất, chỉ trong một thời gian ngắn, có thể tìm được những kẻ này ở trên những thành phố khác nhau.

Những hai trăm triệu đó!

Trần Văn Sơn tuy rằng không phải là người thiếu tiền, nhưng số tiền này nếu anh ta bỏ ra, cũng không khỏi cảm thấy đau ví.

Nghĩ vậy, anh ta liền lôi điện thoại ra gọi điện cho Triệu Hùng, nói: “Cậu chủ, tôi gửi cho cậu một tài khoản ngân hàng, cậu chuyển đến cho tài khoản này hai trăm triệu nhé, bắt buộc hôm nay phải chuyến đấy!”

Triệu Hùng không cần hỏi nguyên nhân, nói: “Cậu đưa số tài khoản cho tôi, tôi sẽ bảo Hồ Dân đi làm!”
Bình Luận (0)
Comment