Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1627

Thời gian hai ngày cuối tuần thấm thoát trôi qua.

Nháy mắt đã tới thứ hai.

Sáng sớm, Triệu Hùng đưa vợ mình Lý Thanh Tịnh, Hồ Dần, Trần Văn Sơn và Nông Tuyền, lái bốn chiếc xe đi tới tỉnh thành.

Ngoại trừ mấy người Triệu Hùng ra, anh còn chọn một vài người ổn từ trong “Cửu Đường” nữa.

Tám người cùng với anh đi tới tỉnh thành.

Sau khi tới tỉnh thành, mấy người Triệu Hùng lại nghỉ lại tại khách sạn Kim Nguyên đã được Kim Trung sắp xếp từ trước.

Mấy người ở lại không lâu thì Kim Trung tới phòng của Triệu Hùng.

Sau khi đi vào, Kim Trung chào hỏi Lý Thanh Tịnh trước: “Thanh Tịnh, khó lắm cô mới có thể cùng Triệu Hùng đi tới Thanh Hóa, lần này nhất định phải ở lại Thanh Hóa, chơi thật vui vào.”

Lý Thanh Tịnh mỉm cười, nói với Kim Trung: “Liệu có làm phiền anh quá không?”

“Sao phiền được chứ? Tôi cầu mấy người còn chẳng tới kìa. Đúng rồi, Triệu Hùng chắc đã nói cho cô biết chuyện tiệc rượu vào buổi tối rồi nhỉ, nhớ ăn mặc đẹp một chút nhé.”

Với sắc đẹp của cô, chắc chắn có thể nổi bật nhất trong đêm.

Trên mặt Lý Thanh Tịnh xuất hiện vết ửng hồn, cô cười nói: “Một bà bầu như tôi đi tranh đấu với người ta làm gì, có thể làm chính bản thân mình là được rồi.”

“Không thể nói như vậy được, cô chính là người đẹp số một của Hải Phòng đấy. Bữa tiệc tối nay có không ít con trai, con gái của các gia đình giàu có, phải để bọn họ biết, người đẹp số một Hải Phòng cô đây hơn bọn họ cả dãy phố.”

Kim Trung nói.

Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì nhướn mày.

Cô thường tham gia những bữa tiệc thương nghiệp, nhưng ít khi tham gia mấy bữa tiệc kiểu cao cấp như này.

Dương Lam là chủ tịch xinh đẹp của tập đoàn Hoài An, phải biết tập đoàn Hoài An chính là tập đoàn số 1 của Thanh Hóa.

Cái danh này tập đoàn số một Hải Phòng, Hùng Quang, chắc chắn không thể so bì được.

Dương Lam tự mình ra mặt đi mời, bữa tiệc này đương nhiên sẽ thuộc tầng thượng lưu, vô cùng trang trọng rồi.

Đương nhiên, Dương Lam làm như vậy là muốn lợi dụng sự ảnh hưởng của tập đoàn Hoài An, thay Triệu Hùng xây dựng hình tượng và dư luận.

Vì việc đấu thầu ở khu kinh tế mới của Thanh Hóa, có rất nhiều công ty lớn tham gia, dùng mọi thủ đoạn để có được món lời này.

Bề ngoài thì hòa khí với nhau lắm, nhưng trong thâm tâm sớm đã choảng nhau vô số lần rồi.

Triệu Hùng xuất thân từ gia đình giàu có, đương nhiên hiểu được quy tắ của bữa tiệc này.

Nếu như vợ anh Lý Thanh Tịnh ăn mặc quá quê mùa, nhất định sẽ gặp phải dị nghị, chê cười. Trước đó, bởi vì mang thai nên Lý Thanh Tịnh chỉ mang vài bộ thể dục, còn lễ phục cũng chỉ mang có một bộ.

Nhưng bộ lễ phục đó cũng lấy sự thoải mái làm chủ chốt, không phải đò có thương hiệu xa xỉ gì.

Triệu Hùng nói với vọ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, Kim Trung nói đúng đấy, chúng ta xuất hiện là đại diện cho hình tượng của hội thương nghiệp Hải Phòng. Nếu như em ăn mặc quá bình thường, nhất định sẽ có người nói này nọ.”

“Lát nữa anh đi dạo phố với em, đi mua mấy bộ lễ phục.”

Lý Thanh Tịnh ít nhiều cũng biết một chút quy tắc của mấy bữa tiệc này, cô gật đầu, nói: “Được thôi.”

Triệu Hùng hỏi Kim Trung: “Kim Trung, cậu biết bữa tiệc lần này có những ai tham gia không?”

“Người của hội thương nghiệp Thanh Hóa là bảy mươi, tám mươi phần trăm, ngoài ra còn có mấy tập đoàn lớn tham gia đấu thầu nữa.

Cũng coi như là đối thủ tranh đấu với chúng ta rồi!”

Triệu Hùng nhíu máy, không hiểu hỏi: “Sao Dương Lam lại mời cả những đối thủ cạnh tranh đó tới nữa?”

“Còn không phải vì để ra mặt cho thằng nhóc là cậu hay sao?”

“Tôi?”

Triệu Hùng nghe chẳng hiểu gì, khó hiểu hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?”

“Đương nhiên là có liên quan rồi! Cậu đại diện hội thương nghiệp Hải Phòng tới đây, bữa tiệc lần này tập hợp rất nhiều những đối thủ nặng ký, cho dù mua bán không thành thì cũng coi như làm bạn được với nhau, đây là quy tắc của thương trường!”

“Lần này là đối thủ, có thể lần sau lại chính là người hợp tác. Dương Lam là người phụ trách của tập đoàn Hoài An, nếu như cô ấy không mời mấy người đó, thì đúng là tỏ ra khinh thường họ quá.”

“Nếu như chúng ta có thể đấu thầu thành công thì cũng hấp dẫn được sự chú ý của đối phương.”

“Ở trên thương trường có vô vàn âm mưu thủ đoạn, cũng có vô vàn những màn chiến đấu hack não!”

Trong giới thương trường, mặc dù Triệu Hùng có thiên phú nhất định...

Nhưng dù sao anh cũng không lăn lộn được lâu như Kim Trung và Dương Lam.

Nghe Kim Trung phân tích xong, anh gật đầu nói: “Vậy cậu cho tôi một bản tài liệu về những đối thủ đó, tôi đưa Thanh Tịnh đi mua mấy bộ lễ phục trước, lúc quay về sẽ xem sau.”

“Vậy lát nữa tôi kêu thư ký tự tay đưa tới phòng cho cậu, cậu đi đưa Thanh Tịnh mua mấy bộ lễ phục đi, tôi quay về giải quyết chuyện công ty, tối sẽ tới tìm hai người cùng đi tới bữa tiệc.”

“Địa điểm của bữa tiệc là ở đâu?” Triệu Hùng hỏi.

Kim Trung trả lời: “Khách sạn Hoài An!”

Khách sạn Hoài An là sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Hoài An, là khách sạn năm sao.

Dương Lam tổ chức bữa tiệc lần này vô cùng long trọng, một là vì tỏ rõ thế lực của tập đoàn Hoài An, hai là để thuận lợi ra mặt cho Triệu Hùng, coi như là cô ta hao tâm tổn sức kha khá rồi.

Đương nhiên, người phản đối bữa tiệc lần này nhất chính là Dương Hưng.

Dương Hưng đã khuyên Dương Lam không nên tổ chức bữa tiệc này từ sớm, nói rằng nếu tập đoàn Hoài An làm như vậy, vô hình trung sẽ gây thù chuốc oán.

Sau khi Dương Lam nghe xong, cô ta tức giận, la mắng: “Dương Hưng, bây giờ tôi là CEO của công ty hay anh mới là CEO? Tôi lấy danh nghĩa cá nhân tổ chức bữa tiệc lần này, lẽ nào cũng phải có được sự cho phép của anh sao?” 

“Dương lam, em có thể lừa được người khác nhưng tuyệt đối không lừa được anh. Mục đích em làm như vậy còn không phải là vì tên nhóc Triệu Hùng đó sao.”

Dương Hưng lạnh lùng nói.

“Lẽ nào không phải là tôi cũng vì tập đoàn Hoài An hay sao?”

Dương Hưng cười lạnh nói: “Em đừng tự lừa mình dối người nữa! Đừng quên là Triệu Hùng đã có vợ rồi. Lý Thanh Tịnh lại vừa mang thai, hai người bọn họ tuyệt đối không thể ly hôn.”

“Anh....” Dương Lam lạnh mặt lại, cô ta tức giận nói với Dương Hưng: “Anh đi ra ngoài cho tôi!”

Dương Hưng nói: “Anh đã báo cho bố nuôi biết chuyện này rồi, mặc dù bố nuôi không phản đối nhưng kêu anh để ý em chút.

Tránh cho em bị tên nhãi Triệu Hùng đó lừa.”

“Lừa? Anh Hùng là bạn chơi từ nhỏ với tôi, chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành, sao anh ấy có thể lừa tôi được?”

“Tôi thấy anh đang đố kỵ với anh Hùng thì có.” Dương Lam tức giận nói.

“Đúng! Anh đang đố kỵ với anh ta.” Dương Hưng bùng nổ, anh ta gào lên: ‘tại sao, anh làm nhiều việc vì em như vậy mà em vẫn có thái độ lạnh nhạt với anh...

”Còn tên nhãi Triệu Hùng đó không làm gì cả, nhưng em lại luôn quan tâm bảo vệ anh ta.”

“Bởi vì anh không phải anh ấy!”

“Nhưng anh ta không thể ở bên cạnh em, em chết tâm đi là vừa!” Dương Hưng nói rõ ra.

“Đi ra ngoài!” Dương Lam phẫn nộ.

Dương Hưng cười lạnh: “Được thôi, anh hao tâm tổn sức vì nhà họ Dương, nhưng lại không bằng tên họ Triệu đó. Dương Lam, sớm muộn gì cũng có một ngày, anh sẽ để em biết, anh mới là người thật sự đối xử tốt với em.”
Bình Luận (0)
Comment