Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1615

“Ngồi đi!” Triệu Hùng gõ gõ bàn, nói với Triệu Trung Kiên.

Theo Triệu Trung Kiên thấy thì Triệu Hùng chỉ lớn hơn cậu ta có hai ba tuổi gì đó, nhưng khi đứng trước mặt Triệu Hùng, Triệu Trung Kiên còn không dám thở mạnh, bị khí thế của Triệu Hùng làm cho cứng người.

Có lẽ đó chính là “Cái uy” mà mọi người thường nói tới.

Sau khi Triệu Trung Kiên ngồi xuống, Triệu Hùng tự tay rót cho Triệu Trung Kiên một ly trà.

Triệu Trung Kiên tỏ vẻ hoảng sợ, nói: “Anh Hùng, sao em dám để anh làm việc này chứ.”

Triệu Hùng cười cười, nói: “Chỉ là một ly trà thôi mà, cậu cũng đừng ngạc nhiên thế. Tôi tin cậu Triệu Trung Kiên đây đã có quyết định rồi, đúng chứ?”

Triệu Trung Kiên gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.

Cậu ta sốt sắng cầm ly trà lên uống liền một hớp, ai ngờ nước trà nóng quá khiến Triệu Trung Kiên không nhịn được mà phun thẳng ra ngoài.

Triệu Trung Kiên mất bình tĩnh, vội vội vàng vàng nói: “Khiến anh Hùng phải chê cười rồi!” Sau đó cậu ta hấp tấp rút giấy ăn trên bàn nhanh chóng lau miệng.

Triệu Hùng đang cảm thấy khá thoải mái, dùng vẻ mặt cười cười nhìn Triệu Trung Kiên nói: “Cậu cứ uống chậm một chút, không có ai giành với cậu đâu.”

Triệu Trung Kiên lấy lại bình tĩnh một chút, nói: “Anh Hùng, lời hứa trước đây anh nói với em vẫn được tính chứ?”

“Đương nhiên là còn tính rồi!” Triệu Hùng gật gật đầu.

“Được! Anh đưa em 17 500 tỷ, giúp em sắp xếp chuyện xuất ngoại.” 

“Bao nhiêu?” Triệu Hùng hơi nhíu mày.

“17 500 tỷ!” Triệu Trung Kiên giải thích: “Giá trị công ty của gia đình em khoảng 240 nghìn tỷ, em nắm trong tay 15% cổ phần, tính kiểu gì cũng phải gần 35 nghìn tỷ. Cái giá 17 500 tỷ xem như hợp lý rồi.”

“175 triệu, chắc giá!” Triệu Hùng bê ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm.

Vừa nghe Triệu Hùng ép giá chỉ còn 175 triệu thì Triệu Trung Kiên đã cuống cả lên.

Triệu Trung Kiên nói: “Anh Hùng, em thật lòng thật dạ đến đây nói chuyện hợp tác với anh. Nếu anh đã ép giá thế này thì em không có cách nào bàn chuyện với anh nữa đâu. Thôi thế này vậy, 14 nghìn tỷ đi.”

“175 triệu!”

“Nếu không thì 10 500 tỷ nhé?”

“175 triệu!”

Triệu Hùng nói “175 triệu!” lần thứ hai xong thì nhìn Triệu Trung Kiên, nói: “Cậu Triệu Trung Kiên, trước khi cậu đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì thì hẳn là cậu còn rõ hơn tôi. Tôi nói này, cậu cẩn thận kiếm tiền nhưng đừng để mất mạng. Bố cậu vào tù, tài sản nhà cậu bất cứ lúc nào cũng có thể bị nhà nước niêm phong. Nhưng nếu cậu dời chỗ tài sản trong tay cậu cho tôi thì tôi còn bảo vệ được phần gia sản đó. Đừng nói là 17 500 tỷ, tôi trả cậu 175 triệu đã là cao lắm rồi. Một khi tài sản nhà cậu bị niêm phong thì một đồng cậu cũng đừng hòng lấy được, lại còn có khả năng sẽ bị đối tác hợp tác với nhà cậu thuê người ám sát nữa.”

“Tôi trả cậu 175 triệu đã là cái giá rất hợp lý rồi. Vốn tôi chỉ định trả cậu 17 triệu rưỡi thôi đấy, nhưng nhìn bố cậu bị bắt vào tù, mẹ cậu lại bị bố cậu đánh thành người thực vật, chỉ có thể nằm trên giường nên tôi mới cho cậu cái giá 175 triệu. Sau khi cậu ra nước ngoài vẫn còn có thể tiếp nhận gia sản ở nước ngoài của gia đình cậu, ít nhất cũng có thể đảm bảo cho cuộc sống nửa đời sau của cậu và mẹ cậu rồi.”

“Nhưng cái giá anh đưa ra này thấp quá rồi, cũng gần như em đem cổ phần của em cho không anh vậy.”

Triệu Hùng cười cười, nói: “175 triệu này trong mắt cậu Triệu Trung Kiên đây có thể không phải là một khoản kếch sù, nhưng cậu nên biết rằng trong mắt những người bình thường thì đây chính là một khoản tiền khổng lồ đấy. Nếu cậu không giao ra chỗ cổ phần cậu nắm giữ trong tập đoàn Tĩnh Viễn thì không chỉ cậu không thể lấy được số tiền đó, mà ngay cả cái mạng cậu cũng không được đảm bảo đâu. Cậu phải biết rằng, tôi có khả năng đảm bảo chắc chắn có thể giúp cậu xuất ngoại.” 

Triệu Trung Kiên suy nghĩ một lúc, nói: “Được rồi! Chỗ cổ phần mà em nắm giữ sẽ được chuyển giao cho anh, anh đưa em 175 triệu.”

“Này cậu, không riêng gì chỗ cổ phần mà cậu nắm giữ, tôi còn muốn cả cổ phần của cha mẹ cậu nữa.” Triệu Hùng cười cười, nói: “Cứ coi như tôi không lấy thì tài sản của gia đình cậu một là sẽ bị sung công, hai là sẽ rơi vào trong tay các đối thủ kinh doanh. Trong khi đó cậu chỉ cần đến bệnh viện, cầm ngón tay mẹ cậu ấn xuống, lại về nhà mở két bảo hiểm lấy chỗ cổ phần của bố cậu chuyển luôn cho tôi là xong.”

“Tuy cách làm của tôi không được chính nghĩa cho lắm, nhưng dù sao cũng vẫn hơn là cậu chẳng lấy được cái gì cả! Đương nhiên cậu vẫn có thể suy nghĩ thêm một chút.” Triệu Hùng tỏ ra lịch sự tôn trọng Triệu Trung Kiên, nhưng những lời mà anh nói ra lại đẩy Triệu Trung Kiên vào đường cùng.

“Anh...”

Triệu Trung Kiên không ngờ rằng Triệu Hùng lại muốn ăn một miếng to, muốn cổ phần của cả nhà cậu ta.

Nhưng vừa nghĩ lại thì những lời Triệu Hùng nói rất có lý. Một khi tội danh của bố cậu ta được khẳng định xong thì toàn bộ tài sản trong nhà sẽ bị niêm phong để sung công, đến lúc đấy thì một đồng một cắc thôi cậu ta cũng đừng mong lấy được.

Ngoài ra, Triệu Trung Kiên có thể xuất ngoại được hay không cũng là một ẩn số.

Cậu ta nghĩ một lúc lâu, cuối cùng Triệu Trung Kiên mới nghiến răng, nói với Triệu Hùng: “Được rồi! Em đồng ý, nhưng em có thêm một điều kiện nữa.”

“Thêm điều kiện gì nữa?” Triệu Hùng hơi nhíu mày.

Triệu Trung Kiên nói: “Những chuyện mà bố em làm trước khi vào trại giam cũng chẳng vẻ vang gì, đám bạn chơi cùng em trước đây đều phản bội lại em, nhưng em không nuốt được cơn giận này xuống. Anh có thể cho em mượn hai người không, em định trước khi xuất ngoại sẽ dạy cho bọn họ một bài học.”

Triệu Hùng nghe xong bèn lặng lẽ nở nụ cười.

Dù sao Triệu Trung Kiên cũng còn trẻ, nóng tính là điều đương nhiên!

Ngay cả chút chuyện ấy cũng không nhịn được thì làm sao có thể làm được việc gì lớn!

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Được thôi! Trước tiên cậu cứ việc ở lại Hải Phòng cái đã. Chờ tôi điều được người đến rồi thì họ sẽ theo cậu đến Lạng Sơn làm việc. Ngoài ra, tôi đã giúp rồi thì sẽ giúp cậu đến cùng vậy, tuy bố cậu không phải người tốt nhưng tôi biết mẹ cậu không làm gì sai, trước khi xuất ngoại tôi sẽ phái người đi chăm sóc mẹ cậu trước, sau khi cậu làm xong chuyện bên kia thì tôi sẽ đưa mẹ cậu xuất ngoại sau.”

Vào giây phút này, tất cả mọi sự kiêu ngạo của Triệu Trung Kiên đều đã bị hiện thực xóa sổ.

Cậu ta biết, một khi đã đi thì có khả năng cả đời sẽ không về được nữa. Nhưng mà bố cậu ta là Triệu Hồng Thâm đã vào tù, cậu ta có ở lại trong nước cũng chỉ có thể nghe người khác chửi rủa mình mà thôi.

Triệu Trung Kiên không muốn sống cuộc sống nhục nhã như thế, cầm trong tay 175 triệu Triệu Hùng đưa, cộng thêm những tài sản ở nước ngoài kia thì muốn sống thoải mái hết nửa đời còn lại cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Sau khi Triệu Hùng và Triệu Trung Kiên thỏa thuận xong, Triệu Hùng gọi Tàn Kiếm tới nói thầm một lúc, Tàn Kiếm dẫn Triệu Trung Kiên đi trước.

Triệu Hùng nói với Trang Đồng Phú Sói Đen vừa mới đến: “Sói Đen, chúng ta cũng đi thôi!”

Sói Đen gật đầu, đi theo sau Triệu Hùng, hai người rời khỏi quán trà Giang Phúc.

Tối hôm đó, Đổng Bạch Vi gọi điện thoại cho Triệu Hùng nói việc hắn nhờ đã làm xong rồi.

“Dì Đổng, cảm ơn dì!” Triệu Hùng cảm động nói.

“Không cần cảm ơn tôi. Chuyện kêu gọi đầu tư ở đặc khu tỉnh Thanh Hóa bắt đầu đến nơi rồi, lúc cậu đến tỉnh Thanh Hóa làm việc nhớ mời tôi bữa cơm là được.”

“Được thôi ạ!” Triệu Hùng đồng ý rất thoải mái.

“Đúng rồi, bao giờ thì cậu đến tỉnh Thanh Hóa? Tuần sau bắt đầu kêu gọi đầu tư rồi đấy, có điều giữa rất nhiều nhà thầu thì chúng tôi tin vào thực lực của các cậu nhất. Miễn là hồ sơ mời thầu của các cậu không có gì bất thường thì về cơ bản chúng tôi đã quyết định chọn các cậu rồi.”

Triệu Hùng suy nghĩ một chút, nói: “Vậy chủ nhật tôi sẽ tới!”

“Cũng được! Cậu còn nhớ cô cháu gái làm cảnh sát quốc tế của tôi chứ?”

“Tôi nhớ! Tên là Tô Thị Như đúng không? Sao thế?”

Đổng Bạch Vi nói: “Có khả năng là chủ nhật này Tô Thị Như cũng đến tỉnh Thanh Hóa, nó nói là nó tìm cậu có việc gì đó. Đến lúc đó hai người các cậu gặp nhau một lần đi!”

Triệu Hùng nghĩ, Tô Thị Như chắc là vì chuyện “Bảng Võ thần” đây mà, nên anh đồng ý rất thoải mái.
Bình Luận (0)
Comment