Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1597

Trong mấy người Triệu Hùng, không có ai là người nhút nhát.

Triệu Hùng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và Trang Đồng Phú Sói Đen, cả bốn người đều chính là bốn cao thủ của Thiên bang. Trọng Ảnh, Đường Thất cùng với bốn anh em nhà họ Mã cũng đều là những cao thủ đứng đầu Địa bang. Đặc biệt là “bốn anh em nhà họ Mã”, khi mà bốn người họ cùng liên thủ đứng lên thì lập tức trở nên ngang hàng với một cao thủ Thiên bang.

Cho dù có là cao thủ “Thần Bảng” thì mấy người Triệu Hùng đều có thể chiến đấu được.

Hơn nữa, “Thần Bảng” cũng chỉ có mười mấy người cho nên cơ hội để gặp được họ là vô cùng nhỏ.

Sau khi Trần Văn Sơn tới, thì Triệu Hùng và Trần Văn Sơn cũng đa thủ đi điều tra.

Trần Văn Sơn cũng nghi ngờ nơi này có vấn đề cho nên đồng ý với phương án hành động của Trần Hùng.

Trần Hùng phái Trang Đồng Phú Sói Đen đi mua một số món ăn đơn giản, buổi tối sẽ ăn ở ngay trên xe.

Anh ngồi lên xe sau đó gọi điện thoại cho Kim Trung.

“Triệu Hùng! Trước mắt thì tất cả những cửa giao thông ở trong tỉnh Thanh Hóa đều rất bình thường, không thấy xuất hiện bất kỳ hành tung nào của Lục Tiểu Xuyên.” Kim Trung nói.

“Bản thân của anh ta đang bị thương nặng, nhất định phải đi chữa, hơn nữa lại nhìn thấy những chốt giao thông cho nên có lẽ trong khoảng ba ngày anh ta sẽ không ra khỏi tỉnh Thanh Hóa đâu. Đường Thất đã đưa chúng tôi đến Phú Viễn Cư, đợi đến buổi tối sau khi điều tra xong thì chúng tôi sẽ đưa ra quyết định.”

“Có cần tôi phái thêm người sang giúp cậu một tay hay không?” Kim Trung hỏi.

Triệu Hùng trả lời: “Không cần đâu! Mấy người chúng tôi ở đây có thể tự đối phó được.”

Mặc dù tỉnh Thanh Hóa nằm ở khu vực của Hoàng Long nhưng khi Triệu Hùng giao đấu với người ở Hoàng Long thì cả hai bên đều không phân thắng bại.

Triệu Hùng cảm thấy khá lo lắng, không biết Lục Tiểu Xuyên đã trốn đến chỗ nào của Hoàng Long đây. Chỉ cần Lục Tiểu Xuyên không trốn đến đại bản doanh của Hoàng Long thì anh có rất nhiều cách để bắt được Lục Tiểu Xuyên.

Sau khi mọi người cùng nhau ăn “đồ ăn đóng hộp” mà Trang Đồng Phú Sói Đen mua về thì cùng nhau chờ đến khi trời tối.

Đến chín giờ tối, cuối cùng thì mấy người Triệu Hùng cũng bắt đầu “hành động”.

Triệu Hùng cùng với Nông Tuyền, Trọng Ảnh và Đường Thất, Trần Văn Sơn, Trang Đồng Phú Sói Đen, và bốn anh em nhà họ Mã.

Mặc dù Phú Viễn Cư ở vùng ngoại ô nhưng những khu nhà ở đây có giá rất cao. Nhưng về phương diện anh ninh thì cũng chỉ có thể coi là bình thường. Ngược lại, những người kia được Dương Hưng tới đây vẫn luôn ở bên ngoài khu nhà kiểm tra.

Nhưng mà những người này căn bản là  giả vờ, họ làm theo những lời mà Dương Hưng phân phó, đến giúp đỡ và bảo vệ mấy người Tây Giao cũng chỉ là giả vờ giả vịt.

Dương Hưng đã sớm nghe được thuộc hạ của mình báo cáo đó chính là Trần Hùng đã dẫn người đến Phú Viễn Cư.

Sau khi Dương Hưng nghe thấy tin tức này thì trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Đến lúc đó, nhân lúc Triệu Hùng đánh nhau với đám người Tây Giao, mặc kệ không cần biết ai thắng ai thua thì đối với Hoàng Long của bọn họ mà nói thì Hoàng Long vẫn là người được lợi nhiều nhất.

Loại khu nhà như Phú Viễn Cư này ngoại trừ có tường bao bọc ở bên ngoài thì chỉ có một số ít hệ thống an ninh mà thôi.

Dùng khả năng của mấy người Triệu Hùng thì rất nhẹ nhàng là có thể đột nhập vào trong khu nhà này.

Trong bóng đêm, những tia giám sát bằng tia tử hồng ngoại và những thiết bị điều khiển đều đặc biệt rõ ràng. Đám người Trần Hùng và Trần Văn Sơn phá đi từng cái một.

Cuối cùng thì tất cả thiết bị an ninh giám sát đều không còn cái nào có thể hoạt động được.

Trong khu nhà này có hơn năm mươi tòa nhà cao tầng, trong đó có một căn biệt thự ở đằng trước, có người Tây Giao đứng gác.

Sau khi đến chỗ ở của đám người Lục Tiểu Xuyên thì Triệu Hùng để cho Trọng Ảnh nghĩ biện pháp đánh lạc hướng mấy người này đi, sau đó anh để cho Nông tuyền cùng với Đường Thất tiếp tục ẩn núp ở chỗ cũ tránh đánh rắn động cỏ. Còn chính mình tự đi tìm hiểu.

Trọng Ảnh “Ừ” một tiếng sau đó thì sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể xẹt qua trước mặt họ.

Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, chợt có một người trong số họ hô lên: “Ai đó?”

Người đồng nghiệp của người nọ oán trách: “Anh bị hoa mắt sao? Làm gì có người nào?”

“Không đúng, vừa rồi rõ ràng là tôi đã nhìn thấy người ở cách chúng ta không xa vèo qua một cái. Không được chủ quan, chúng ta phải đi kiểm tra mấy vùng xung quanh xem sao đã.”

Những người đang đứng bảo vệ ở đó liền tản ra xung quanh đi kiểm tra những khu vực ở xung quanh.

Ở phía trước cách bọn họ không xa, có một bóng dáng cứ đi tới đi lui khiến cho đầu óc của những người này đều quay cuồng hết lên, họ chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ không rõ là người hay ma.

Nhân cơ hội này, Triệu Hùng vượt qua cửa giống như một cơn gió lướt qua những căn phòng bị bỏ lại phía sau.

Ngay sau đó, chợt nghe thấy tiếng của cặp đôi sát thủ Hắc Bạch truyền tới.

“Anh Bạch, ở trong nhà của Tiểu Xuyên chứa không ít rượu ngon, sau khi trở về Nha Trang thì chúng ta nhất định phải lừa rượu của anh ta mới được.”

“Ha ha! Tôi cũng đang có ý này.” Sát thủ Bạch nói: “Anh Hắc, lúc trước Lục Tiểu Xuyên này là một người không ai bì nổi rất là hào quang đấy! Lần này thì lại như con chó mất nơi nương tựa, phải đến cả Nha Trang để cầu xin sự giúp đỡ của chúng ta. Nếu không phải là vì lợi ích to lớn của nhà họ Lưu thì tôi cũng không thèm giúp chuyện tồi tệ này của anh ta.”

“Anh nói cũng không quá đúng, dù sao thì thằng nhóc này cũng rất biết nịnh nọt, vào lúc mà cậu Lưu Vũ Tiến còn nắm giữ chức quyền thì cậu ta có mối quan hệ rất tốt với anh ta, về sau cậu Kỳ lên nắm quyền thì cậu ta lại có mối quan hệ rất tốt với cậu Kỳ, lại có một thân công phu khá tốt, xử lý mọi việc cũng rất nhanh nhẹn. Khó trách sẽ được người ta coi trọng.”

“Suỵt! Nhỏ giọng một chút đừng để thằng nhóc đó nghe thấy.”

“Không sao đâu! Hiện tại cậu ta đang bị thương nặng, bước chân không thể nhẹ nhàng như lúc trước được. Cậu ta chưa kịp tới gần thì chúng ta đã có thể phát hiện.”

Sau khi Triệu Hùng nghe được đoạn đối thoại của “cặp đôi sát thủ Hắc Bạch”, trong lòng của anh mừng thầm. Tuy nhiên không có cách nào xác định được là Lục Tiểu Xuyên có ở đây hay không nhưng ở trong phòng có người, chính là người nhà họ Lưu ở Nha Trang.

Vào lúc này mà không thừa cơ loại bỏ người nhà họ Lưu thì còn đợi đến lúc nào nữa.

Triệu Hùng cảm thấy giọng nói chuyện này có chút quen tai, anh suy nghĩ một lúc thì sắc mặt thay đổi mạnh. Không khỏi nhớ tới thời điểm ở “Hoàn Anh”, gặp phải hai người có võ công cao cường.

Hai người này tuy già nhưng mà lại có võ công vô cùng cao cường, hơn nữa theo những gì mà Triệu Hùng phán đoán thì ở trong phòng này ít nhất còn mười mấy người nữa.

Hóa ra là hang ổ của những người này chính là ở đây!

Nghĩ đến đây thì Triệu Hùng cũng không dám hành động lỗ mãng.

Hai ông già kia tuy không phải là đối thủ của Triệu Hùng nhưng mà nếu Triệu Hùng muốn đối phó với bọn họ thì cũng phải tốn chút sức lực, hơn nữa ở trong phòng này còn có những người khác.

Sau khi Triệu Hùng phát hiện hai ông già này ở đây thì cũng không dám làm loạn những thứ ở trong phòng mà anh đụng vào, nếu không thì rất dễ sẽ bị phát hiện.

Nghe được tiếng của mấy người kia chuẩn bị trở về thì anh nhanh chóng đi ra khỏi nhà.

Sau khi trở lại cùng với đám người Nông Tuyền thì Trọng Ảnh cũng trở về.

Đường Thất quay sang hỏi Triệu Hùng: “Cậu Hùng, chuyện đó thế nào rồi? Có điều tra được cái gì không?”

Triệu Hùng nhẹ gật đầu nói: “Bên trong chính là đối thủ của chúng ta!”

“Trọng Ảnh, cậu hãy đi gọi mấy người Trần Văn Sơn tới đây, chúng ta cùng nhau hành động! Lần này chúng ta phải hốt gọn một mẻ mới được!”

Trọng Ảnh gật đầu nhẹ, dựa vào bóng tối của ban đêm mà nhanh chóng chạy về phía xa xa.

Một lát sau, một vài bóng dáng từ xa tiến lại gần.

Sau khi Trần văn Sơn và Trang Đồng Phú Sói Đen và bốn anh em nhà họ Mã đến thì Trần Văn Sơn nhanh chóng hỏi Triệu Hùng: “Cậu chủ, sao vậy, có phát hiện gì mới sao?”

Triệu Hùng nói: “Hiện tại thì không thể xác định được Lục Tiểu Xuyên có ở bên trong hay không nhưng mà tôi dám khẳng định là bên trong có người nhà họ Lưu ở Nha Trang.”

“Tây Giao?”

“Đúng vậy! Chính là người Tây Giao.” Triệu Hùng gật đầu nhẹ.

Trong mắt của Trần Văn Sơn mang theo tia lạnh lẽo đề nghị nói: “Nếu đã như vậy thì mặc kệ là Lục Tiểu Xuyên có ở đây hay không, chúng ta nhất định phải tiêu diệt mấy người ở đây. Nếu mà để bọn họ lại thì sẽ trở thành sự uy hiếp đối với chúng ta không phải sao?”

Triệu Hùng nói: “Tôi cũng nghĩ là như vậy! Bây giờ chúng ta sẽ phân chia nhân lực một chút, trong trận chiến này phải tiêu diệt toàn bộ bọn họ, nhất định phải tốc chiến tốc thắng!”
Bình Luận (0)
Comment