Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1530

Tập đoàn Hùng Quang!

Hồ Dân gọi điện thoại cho Triệu Hùng, nói cổ phiếu công ty phát sinh biến động, nói anh tới nhìn một chút.

Sau khi Triệu Hùng đi vào công ty, Hồ Dân nói rõ mọi chuyện với anh. Lúc này anh ta mới yên tâm lại.

“Cậu chủ! Cậu muốn liên thủ với Niếp Cửu Long để đối phó với nhà họ Lưu sao?” Hồ Dân hỏi.

Triệu Hùng cười cười, chỉnh sửa câu nói của Hồ Dân: “Sai! Không phải tôi muốn liên thủ với Niếp Cửu Long, mà là Niếp Cửu Long muốn liên thủ với tôi, tới đối phó nhà họ Lưu.”

Hồ Dân nghe vậy nhíu mày, không biết được giữa hai cái này khác nhau ở chỗ nào.

Triệu Hùng nói ra đầu đuôi sự việc cho Hồ Dân.

Hồ Dân thế mới biết, thì ra nguyên nhân Niếp Cửu Long muốn liên thủ Triệu Hùng đối phó nhà họ Lưu, là vì để báo thù thay cho con gái Niếp Ngọc Hân!

Cũng khó trách Niếp Cửu Long sẽ phản bội.

Nhà họ Niếp thân là tỉnh Sơn Lâm nhà giàu nhất, tại thành phố Vân Sơn dậm chân một cái, mặt đất cũng muốn rung động theo. Con gái Niếp Cửu Long lại chết một cách tức tưởi như vậy, tương đương một bàn tay đánh vào mặt Niếp Cửu Long.

Niếp Cửu Long đến cả chuyện này cũng đều nói ra với Triệu Hùng, thật có thể nói là đã móc tim móc phổi ra rồi.

Triệu Hùng nói với Hồ Dân: “Cậu cùng Niếp Cửu Long diễn vở tuồng vui này đi. Át chủ bài chân chính của nhà họ Lưu vẫn chưa lộ ra. Đánh rắn phải đánh bảy tấc, chúng ta phải biết công ty nào là công ty chủ lực của nhà họ Lưu, vậy mới có thể đánh cho nhà họ Lưu một đòn nặng nề!”

“Vâng! Tôi sẽ tùy thời chú ý động tĩnh bên đó.” Hồ Dân nhẹ gật đầu.

Lúc này, điện thoại của Triệu Hùng truyền đến thanh âm nhắc nhở có tin nhắn.

Anh thấy là tin nhắn của Vu Đại Đồng, sau khi nhìn qua, nói với Hồ Dân: “Tôi tới tập đoàn Nhật Hạ có chút việc, ông hãy liên lạc với Niếp Cửu Long, đây là số điện thoại của ông ta.”

Triệu Hùng chụp lại màn hình hiển thị số điện thoại của Niếp Cửu Long rồi gửi đến điện thoại di động của Hồ Dân.

Tập đoàn Nhật Hạ!

Từ sau khi Cố Minh Tuyết trở về, Triệu Hùng đã rất lâu không đến tập đoàn Nhật Hạ.

Nhân viên do Cố Minh Tuyết tuyển đến vẫn còn đang trong quá trình vận hàng. Cho nên, ngành đầu tư tài chính, vẫn vận hành một cách trôi chảy. Mặt khác, ngoài ra chính là công ty tài chính mà Vu Đại Đồng đứng đầu.

Công ty IT này của Vu Đại Đồng, mang đến cho công ty của Triệu Hùng nguồn lợi nhuận phong phú. Những lúc bình thường, sẽ lấy việc nghiên cứu phát triển an ninh mạng. Khi Triệu Hùng có chuyện, Vu Đại Đồng sẽ đảm nhận trách nhiệm làm chuyên gia Hacker.

Sau khi đi vào tập đoàn Nhật Hạ, Triệu Hùng đi thẳng đến văn phòng của Vu Đại Đồng.

Vu Đại Đồng và Triệu Văn Sơn là những trợ thủ đắc lực mà Triệu Khải Thời đã bồi dưỡng từ lâu cho con trai.

Không thể không nói, Triệu Khải Thời nhìn xa trông rộng, đã sớm trải đường thật tốt cho Triệu Hùng rồi.

Có Trần Văn Sơn cùng Hacker Vu Đại Đồng trợ giúp, sau khi Triệu Hùng nói ra thân phận thì trên con đường sự nghiệp vẫn luôn luôn thuận buồm xuôi gió. Ở quá trình tuy là có khó khăn trắc trở, nhưng mỗi lần đều có thể biến nguy thành an.

Sau khi Vu Đại Đồng nhìn thấy Triệu Hùng, cung kính nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, đây là chứng cứ phạm pháp của Từ Anh Mão tập đoàn Thành Hòe mà anh bảo tôi điều tra. Ông ta có thể phát đạt nhanh như vậy, không thể bỏ qua sự giúp đỡ của vợ ông ta. Thông qua người phụ nữ này, ông ta quen biết rất nhiều quan chức quyền quý. Bên trong là chứng cứ hối lộ của bọn chúng.”

Triệu Hùng tiếp nhận tư liệu mà Vu Đại Đồng đưa, nhìn xem, hoảng sợ nói: “Nhiều như vậy sao?”

“Đúng vậy!” Chỉ riêng tên đàn ông nhà họ Tạ kia đã cao tới gần chín mươi tỷ.

“Đám sâu mọt này!” Triệu Hùng cực kỳ tức giận mắng: “Khó trách, cái tên Từ Anh Mão này có thể chống lại tôi nhanh như vậy, thì ra là có quý nhân tương trợ. Người phụ nữ này tên là Tề Quý Nhân, thật đúng là quý nhân của từ Đại Đồng, cực khổ cho cậu rồi! Tra được tin tức gì bên nhà họ Lưu không?”

Vu Đại Đồng lắc đầu, nói: “Không có đầu mối! Công ty này trên cơ bản đều rất sạch sẽ, vấn đề giao dịch tài chính cũng bình thường, căn bản tìm không thấy lỗ thủng nào cả. Đến ngay cả tài khoản cá nhân của bọn họ, đều là tiền thu nhập được từ những hoạt động bình thường.”

Sau khi Triệu Hùng nghe xong, lông mày không khỏi nhíu chặt lại.

Thật vất vả mới xác định được mục tiêu là Tây Giao,  nhưng lại hoàn toàn không biết gì về nhà họ Lưu ở Nha Trang, đến cả Vu Đại Đồng cũng không điều tra được, không khó có thể tưởng tượng nhà họ Lưu là đối thủ khó đối phó cỡ nào.

Triệu Hùng đã sớm phái người nhìn chằm chằm Từ Anh Mão tập đoàn Thành Hòe, cái tên này vì vụ kiện với nhà họ Đào mà vẫn còn pử lại Hải Phòng.

Vì để tìm được người đứng sau lưng ông ta, Triệu Hùng tất nhiên phải chỉa mũi dùi về phía Từ Anh Mão. Anh lo lắng Từ Anh Mão sẽ chạy mất, gọi điện thoại cho Tàn Kiếm hỏi: “Tàn Kiếm, Từ Anh Mão vẫn còn ở đó chứ?”

“Vẫn còn! Đêm qua cùng luật sư uống rượu uống đến khuya, hôm nay vẫn chưa ra khỏi khách sạn.” Tàn Kiếm báo cáo với Triệu Hùng.

“Cậu ở nơi đó chờ tôi, tôi lập tức đến ngay!”

Triệu Hùng nói Vu Đại Đồng: “Đại Đồng, cậu tiếp tục công việc đi! Tôi còn có chuyện phải làm.”

“Cậu chủ, đi thong thả!”

Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, đi khỏi tập đoàn Nhật Hạ.

Khách sạn Danh Thi!

Đêm qua, Từ Anh Mão cùng luật sư vẫn  luôn trò chuyện về vụ kiện cáo. Sau đó hai người gọi hai cô gái vào bồi rượu, uống cũng không ít rượu.

Từ Anh Mão đến cả bữa sáng cũng chưa ăn, ngủ thẳng giấc đến gần mười một giờ.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Người ngoài cửa hô lên: “Phục vụ phòng khách!”

Sau Từ Anh Mão nghe được tiếng gọi, không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng ông ta đã ấn ký hiệu “xin đừng quấy rầy”, sao còn có nhân viên quét dọn đến phục vụ muốn tiến hành phục vụ phòng khách!

Chỗ quê mùa chính là chỗ quê mùa, mặc dù là khách sạn bốn sao, nhưng về mặt phục vụ vẫn chênh lệch với khách sạn chính quy xa lắm.

Từ Anh Mão không để ý tới, thế nhưng là cách một khoản thời gian, tiếng gõ cửa phòng lại vang lên.

“Phục vụ phòng khách! Ngoài cửa lần nữa vang lên tiếng của nhân viên phục vụ.

Từ Anh Mão liếc mắt nhìn điện thoại, thấy đã gần mười một giờ trưa. Sau khi ông ta xuống giường, nổi giận đùng đùng đi tới cửa, đem cửa phòng mở ra, hét về phía nhân viên phục vụ: “Mắt cô bị mù à! Không thấy phòng tôi treo bảng xin đừng quấy rầy hay sao?”

Nhân viên phục vụ chỉ chỉ bên cạnh, Từ Anh Mão nhìn lên, trong nháy mắt bị dọa trợn mắt hốc mồm.

Triệu Hùng nhìn Từ Anh Mão cười lạnh nói: “Chủ tịch Từ, cách mà tôi gọi ông đủ nhẹ nhàng rồi chứ?”

“Triệu Hùng, cậu... Cậu muốn làm cái gì?” Từ Anh Mão nhớ tới ngày đó Triệu Hùng lộ ra võ công trước mặt mình, vốn là đang muốn mắng người, nhưng chỉ có thể nuốt vào lại trong bụng.

Tàn Kiếm một cước đá vào ngực Từ Anh Mão, làm ông ta té vào trog phòng.

Tòa khách sạn Danh Thi này là sản nghiệp của nhà họ Thẩm.

Triệu Hùng đã sớm quen thuộc với người của khách sạn Danh Thi.

Người của nhà họ Thẩm đều biết, Triệu Hùng là hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng. Nhìn thấy cấp dưới Triệu Hùng động thủ đánh khách như vậy, bên trên còn có nhà họ Thẩm chống lưng, nhân viên phục vụ tự nhiên là không sợ.

“Đừng để người tới quấy rầy chúng tôi!” Triệu Hùng nói với nhân viên phục vụ.

“Vâng, anh Hùng!”

Sau khi đợi Triệu Hùng đi vào gian phòng, nhân viên phục vụ thuận tay khép cửa phòng lại.

Từ Anh Mão thấy Tàn Kiếm nhìn mình lom lom, bị dọa đến thân thể liên tục lui về phía sau, nuốt ừng ực một ngụm nước bọt nói: “Các người... Các người, đừng có làm loạn! Tôi là nhà đầu tư ở Hải Phòng, nếu như để truyền thông biết được, hội trưởng thương hội Hải Phòng dẫn người đến đánh những nhà đầu tư chúng tôi, để tôi xem còn có ai dám đến Hải Phòng đầu tư nữa?”

Triệu Hùng nói với Tàn Kiếm: “Tàn Kiếm, để ông ta đứng lên mà nói!”

“Đứng lên!” Tàn Kiếm quát Từ Anh Mão.

Từ Anh Mão bị dọa đến nỗi vội vàng vịn mặt tường đứng lên.

Triệu Hùng đi đến trước mặt Từ Anh Mão, giơ tay lên quơ qua quơ lại trước mặt Từ Anh Mão, lạnh giọng nói: “Trong mắt tôi, ông không được coi nhà đầu tư, mà là một tên tội phạm sắp phải vào ngục!” 
Bình Luận (0)
Comment