Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1462

Triệu Hùng nhận lấy tờ báo xem, trên tờ báo có một tiêu đề nổi bật đó chính là “Hội trưởng thương mại Hải Phòng đã giết người!”, dòng tiêu đề chiếm vị trí chính trên tờ báo.

Sau khi nhìn qua một lượt, về cơ  bản thì nội dung là vu khống Triệu Hùng.

Nói rằng quán bar Cửu Đỉnh là một nơi không hẳn hoi, mà Triệu Hùng lại có câu kết với người của quán bar Cửu Đỉnh. Nếu để loại người như thế làm hội trưởng thương mại Hải Phòng thì làm sao có thể khiến người khác phục được chứ?

Sau khi Triệu Hùng xem xong thì lại đưa tờ báo cho Triệu Khải Thời và nói: “Có người đang vu oan giá họa cho con!”

“Bố biết mà!” Triệu Khải Thời gật đầu, sau đó lại hỏi Triệu Hùng: “Con dự tính như thế nào?”

“Người trong sạch ắt sẽ không sợ, người không phải do con giết. Con sẽ trả lại sự thật cho công chúng, mọi chuyện tự  nhiên sẽ được giải quyết.”

“Tìm thấy hung thủ chưa?”

“Vẫn chưa! Nhưng mà hắn ta chạy không thoát được đâu.” Trong đôi mắt Triệu Hùng lóe lên một tia lạnh lẽo.

Triệu Hùng lôi điện thoại ra gọi điện cho Hồ Dân của tập đoàn Hùng Quang.

“Hồ Dân, chuyện viết trên báo tối hôm nay là như thế nào? Lập  tức bảo luật sư kiện phía toà soạn tội vu khống làm ảnh hưởng tới danh tiếng của tôi.”

“Cậu chủ yên tâm đi! Tôi đang chuẩn bị nói chuyện này với cậu chủ đây, tôi đã sai luật sư đi giải quyết chuyện này rồi.”

“Ai là tác giả của bài báo này, đã điều tra được chưa?”

“Điều tra được rồi ạ!”

“Biết phải làm gì rồi chứ?” Triệu Hùng hỏi.

“Tôi biết rồi thưa cậu chủ.”

“Vậy tôi đợi tin từ ông.”

Sau khi tắt điện thoại thì Triệu Hùng lại nói với Triệu Khải Thời bố của mình: “Hiện tại Hải Phòng đang rất loạn, bố và chú ba ngàn vạn lần đừng để tộc nhân nhà họ Triệu rời khỏi Ngũ Tộc Thôn. Nếu không, sẽ có án mạng xảy ra đấy.”

‘Con yên tâm đi!  Bố biết phải làm gì mà. Còn con ấy, phải cẩn thận nhiều hơn nữa.” Triệu Khải Thời gật đầu nói.

Đúng lúc này Triệu Niệm chạy tới ôm lấy chân của Triệu Hùng, cô bé vui vẻ nói: “Anh!” 

Triệu Hùng giơ tay ra xoa đầu của Triệu Niệm, cười nói: “Tiểu Niệm, gặp được bố rồi có vui không.”

Triệu Niệm bĩu môi oán trách nói: “Bố không yêu em nữa rồi, ngày nào cũng hung dữ với em.”

Triệu Khải Thời nghiêm mặt nói với Triệu Niệm: “Tiểu Niệm, đi qua một bên chơi!”

“Hừ!”

Triệu Niệm hừ một tiếng sau đó xoay người chạy đi.

Triệu Hùng nhìn Triệu Khải Thời và hỏi: “Giữa bố và con nhóc Tiểu Niệm xảy ra chuyện gì vậy? Lúc ở Vân Hương nó ngày này đều nhớ bố đó.”

Triệu Khải Thời thở dài nói: “Bố vẫn chưa làm rõ được nguyên nhân mà mẹ con chết. Nếu như chuyện này thật sự có liên quan tới Lưu Văn Nhân thì bố không biết phải chung sống với Tiểu Niệm kiểu gì.”

“Nhưng mà nếu như chuyện là do Lưu Văn Nhân làm thật thì Tiểu Niệm cũng là người vô tội mà!”

“Tuy nói như thế nhưng mà bố vẫn không thể vượt qua chính mình được.”

Sau khi Triệu Hùng biết được nguyên do thì anh khuyên Triệu Khải Thời: “Mặc kệ có như thế nào thì bố cũng phải đối xử với Tiểu Niệm tốt một chút! Bố đã bỏ lỡ những thời khắc mà con trưởng thành rồi, nếu như bố lại bỏ lỡ Tiểu Niệm nữa thì tương lai bố nhất định sẽ hối hận đấy.” Nói xong anh xoay người đi tới chỗ của Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh đang nói chuyện với Triệu Hiền, thấy Triệu Hùng đi tới thì Triệu Hiền chào Triệu Hùng: “Anh Hùng!”

Triệu Hùng gật đầu hỏi: “Mọi người đang nói gì vậy?”

Lý Thanh Tịnh cười và nói: “Nói mấy chuyện linh tinh vậy ấy mà.”

Triệu Hùng hỏi Triệu Hiền: “Tiểu Hiền, về sau em có dự định gì không? Có muốn trở trại showbiz không?”

“Không đâu, em chuẩn bị rời khỏi giới showbiz rồi.” Triệu Hiền nói.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Rời khỏi cũng tốt, giới showbiz là một vòng luẩn quẩn rất phức tạp. Bây giờ thân phận của em đã bị lộ rồi, quả thực không hợp với việc ở trong showbiz nữa.”

“Anh Hùng, nhưng mà sau khi rời khỏi showbiz em không biết nên làm cái gì nữa.” Trên gương mặt của Triệu Hiền mang chút cô đơn.

Triệu Hùng nhăn mày lại khi nghe thấy thế, quả thực bắt một đại minh tinh không làm gì ngồi yên một chỗ là một chuyện rất khó khăn.

Sau khi một vài đại minh tinh lựa chọn rời khỏi giới showbiz thì có người thì bước chân vào cổng hào môn, có người thì tự mình lập ra một công ty riêng cho mình.

Thân phận của Triệu Hiền đã bị bại lộ rồi không thích hợp với việc công khai trước công chúng. Mà cô ấy lại chưa kết hôn, nếu bắt cô ấy cả ngày phải ở yên trong thà thì đối với Triệu Hiền mà nói thì thật sự là một việc khó làm.

“Tiểu Hiền anh nhớ rằng mơ ước hồi trước của em chẳng phải là muốn làm giáo viên hay sao?” Triệu Hùng hỏi Triệu Hiền.

Triệu Hiền gật đầu và nói: “Em từng có suy nghĩ đó.”

“Vừa hay trong Ngũ Tộc Thôn có xây dựng trường học, trong tương lai em có thể dạy học ở Ngũ Tộc Thôn không? Còn nếu như em muốn thì anh có thể giúp em mở một công ty nghệ thuật.”

Triệu Hiền nghe thấy thế thì mắt sáng lên và nói: “Anh Hùng, từ trước tới giờ em cũng không nghĩ rằng mình sẽ làm công việc diễn xuất. Cứ theo lời anh nói đi, về sau em sẽ ở lại Ngũ Tộc Thôn dạy học.”

“Em quyết định rồi chứ?”

‘Em quyết định rồi.” Triệu Hiền gật đầu chắc chắn.

Lý Thanh Tịnh cầm tay Triệu Hiền và cười nói: “Tiểu Hiền, tương lai em nhất định sẽ trở thành một giáo viên tốt.”

“Chị dâu! Nhìn chị và anh Hùng hạnh phúc như thế thì em cảm thấy rất ngưỡng mộ với chị. Về sau em cũng muốn trở thành một người vợ, một người mẹ tốt!”

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh ở lại nhà họ Triệu một lúc, sau đó Triệu Hùng đưa Lý Thanh Tịnh đi tới công ty.

Sau khi Lý Thanh Tịnh xuống xe đi vào trong công ty, Triệu Hùng đang định đi tìm Hồ Dân hỏi chuyện bài báo ngày hôm nay thì chuông điện thoại của anh vang lên.

Thấy người gọi tới là Lan Ngọc Tâm của Cửu Đường thì Triệu Hùng lập tức nghe máy và hỏi: “Dì Lan, tìm được manh mối rồi sao?”

Lan Ngọc Tâm ừm một tiếng, sau đó nói: “Anh Triệu, sát thủ Lí đã từng xuất hiện ở Hải Phòng. Anh ta là sát thủ đứng thứ mười hai trên toàn thế giới quen dùng dao bằng tay trái, phù hợp với tất cả những đặc trưng mà anh nói.”

“Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

“Đang ở khách sạn Phong Ngọc! Tôi đã sai người theo dõi động tĩnh của anh ta rồi.”

Triệu Hùng nói với Lan Ngọc Tâm: “Bây giờ tôi lập tức dẫn người tới đó, bảo người khác nhất định phải để ý lấy anh ta. Người này dù sao gì cũng là sát thủ chuyên nghiệp, ngàn vạn lần không được đánh rắn động cỏ. Nếu không sẽ khiến các anh em mất mạng đấy.”

“Tôi biết rồi!” Lan Ngọc Tâm nói.

Sau khi tắt điện thoại đi thì Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại cho Nông Tuyền bảo cậy ấy dẫn theo Tiết Ân và bốn anh em nhà họ Mã tới hội họp ở khách sạn Phong Ngọc.

Triệu Hùng lo lắng sẽ khiến tên sát thủ Lí này chạy mất, cho nên anh lấy tốc độ nhanh chóng như bay đi tới khách sạn Phong Ngọc.

Lúc tới khách sạn Phong Ngọc thì vừa đúng lúc Nông Tuyền dẫn Tiết Ân và bốn anh em nhà họ Mã tới.

Một người của Cửu Đường đi tới trước mặt Triệu Hùng và cung kính gọi anh: ‘Anh Triệu!”

“Người vẫn ở đây chứ?” Triệu Hùng hỏi.

‘Anh em chúng tôi vẫn luôn trông chừng, có lẽ vẫn chưa đi ra ngoài!”

“Dẫn tôi vào trong!” Triệu Hùng nói.

Nông Tuyền vội vàng đi tới bên cạnh Triệu Hùng và thấp giọng nói: “Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tới bắt một tên sát thủ, còn là sát thủ chuyên nghiệp nữa, căn dặn tất cả mọi người phải cẩn thận.” Triệu Hùng căn dặn Nông Tuyền.

Nông Tuyền vừa nghe thấy thế thì vui mừng nói với Triệu Hùng:”Cậu chủ, nếu như lát nữa có đánh nhau thì nhất định phải giao người này cho Yêm, Yêm lâu lắm rồi không được đánh nhau tay chân ngứa ngáy hết rồi.”

Nông Tuyền biết công phu của Triệu Hùng rất lợi hại, cậy ấy lo lắng một khi Triệu Hùng ra tay thì không còn trò vui để xem nữa.

Sở thích thích đánh nhau của Nông Tuyền là trời sinh ra đã có, ngày ngày luyện tập với đám người Tiết Ân và mấy anh em nhà họ Mã, làm cậy ấy không hài lòng gì nữa rồi.

Suy cho cùng luyện tập cũng chỉ là luyện tập mà thôi chứ nào có k1ch thích gì.

Người của Cửu Đường sau khi dẫn Triệu Hùng đi vào khách sạn thì họ dừng lại ở trước cửa một căn phòng ở tầng bốn, sau đó chỉ tay và gật đầu với Triệu Hùng.

Triệu Hùng ra hiệu bằng ánh mắt với Nông Tuyền.

Nông Tuyền không chút do dự, dùng lực một chân đạp đổ cánh cửa.
Bình Luận (0)
Comment