Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1401

Triệu Hùng đã dạy Lạc Vinh một số công pháp bắt giữ và khống chế đối phương đơn giản, bởi vì Lạc Vinh không có nội công, lại công thêm công pháp của Triệu Hùng, nên nó không chỉ là vài động tác hình thức, mà dường như mục đích của nó là giết người.

Những động tác này tưởng chừng đơn giản nhưng lại rất hiệu quả.

Tuy nhiên, Lạc Vinh quả thực không phải là một nhân tài võ thuật.

Triệu Hùng vô cùng kiên nhẫn, dạy đi dạy lại mấy lần, Lạc Vinh mới có thể lĩnh ngộ được tinh hoa của những chiêu thức này.

Nhìn thấy Triệu Hùng đã dạy xong Lạc Vinh, Hoa Di đứng trong sơn động, hét lên với hai người bọn họ: "Ăn cơm thôi."

Triệu Hùng nghe thấy vậy liền đưa Lạc Vinh trở lại hang động.

Ăn sáng xong, ba người bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc, để lại trong hang một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, chỉ mang theo vài thứ hữu ích, nhỏ nhẹ rồi lên đường.

Đường từ sơn động đi đến đây, Hoa Di nhìn thấy rắn độc khắp nơi, thỉnh thoảng lại xuất hiện mấy con rết và nhện. Nếu để ý kỹ sẽ thấy đám rết và nhện này đều những loài côn trùng có độc vô cùng hiếm thấy.

Nếu nó chỉ là đám công trùng có độc hoang dã, thì không thể nào xuất hiện cùng lúc nhiều như vậy được.

Hoa Di khẳng định: "Những con côn trùng độc này quả thực là được nuôi nhân tạo. Dù được nuôi nhân tạo nhưng chúng vẫn rất độc. Chúng ta vẫn phải cẩn thận thì hơn. Nếu để bọn chúng cắn phải sẽ rất phiền phức."

“Trong khu rừng rậm này không chỉ có côn trùng độc, mà còn có chướng khí.” 

Hoa Di vừa nói, vừa lấy ra một cái bình sứ nhỏ trong lồ ng ngực, đổ ra một viên, đưa cho Lạc Vinh, nói: “Lạc Vinh, đây là thuốc phòng ngừa trúng độc do tôi tự điều chế. Cậu uống đi, nó có khả năng giải độc đấy, thậm chí còn giúp kéo dài thời gian cấp cứ. Nếu không, một khi bị đám côn trùng này cắn phải, khả năng mất mạng là rất lớn đấy."

Lạc Vinh nghe thấy vậy liền vô cùng sợ hãi, vội vàng bỏ viên thuốc Hoa Di đưa vào miệng.

Thấy trong rừng có quá nhiều rắn, nhện và rết, Triệu Hùng liền đề nghị: "Chúng ta làm vài ngọn đuốc để xua lũ côn trùng độc này đi?"

"Côn trùng độc sợ khói, đốt vài ngọn đuốc lên, không cần lo chúng cắn nữa."

"Cũng được. Chuẩn bị trước mọi việc thật tốt mới không làm lỡ tiến độ công việc.” Hoa Di gật đầu.

Dù sao cũng đã đến đây rồi, chậm một chút cũng không sao cả.

Triệu Hùng bẻ gãy vài cánh cây dài bằng cánh tay, rồi cởi áo khoác, xé thành một mảnh vải, buộc vào đầu cành cây, rồi lấy ra một lọ dầu hỏa, đổ lên đó một ít dầu hỏa, tạo thành một ngọn đuốc đơn giản.

Dù sao áo khoác của anh cũng đã dính máu rắn, sớm muộn gì anh cũng vứt nó, nên anh liền lấy ra để tạo thành ngọn đuốc.

Sau khi đốt cháy ngọn đuốc, Triệu Hùng dẫn đầu, Hoa Di theo sát anh, còn Lạc Vinh thì đi cuối cùng. Cả ba người họ thận trọng bước vào trong khu rừng rậm.

Khu rừng này rất rộng lớn, bởi vì cây cối cao rậm rạp, rất khó để mặt trời chiếu sáng xuống dưới, vì vậy, một bầu không khí âm u và ảm đạm bao trùm cả khu rừng.

Sau khi đi theo hướng dẫn của Lạc Vinh khoảng 20 phút, bọn họ bắt đầu nghe thấy tiếng thác nước chảy vọng đến từ đằng xa.

Lạc Vinh vui vẻ nói: "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Bó đuốc trong tay Triệu Hùng cũng vừa vặn cháy hết.

Sau khi ba người bọn họ ném bó đuốc đi, dưới sự lãnh đạo của Triệu Hùng, tránh được những nơi có nhiều côn trùng độc, cuối cùng họ cũng vượt qua được khu rừng rậm, đến được phía thác nước.

Trước mặt bọn họ là một con thác nhỏ với dòng nước chảy thẳng xuống suối.

Nước ở đây trong vắt, tiếng chim choc líu lo vang lên, những khóm hoa tươi trong rừng cũng tỏa hương thơm ngát, khủng cảnh này đẹp đẽ biết chừng nào.

Tuyết liên thường sinh trưởng ở những vùng núi cao, nhiều sỏi đá.

Lạc Vinh chỉ vào vách đá phía trên thác nước và nói: "Theo lời ông nội tôi kể lại, trên đó có tuyết liên mọc."

Triệu Hùng liếc nhìn về phía vách núi dựng đứng ấy, dường như chúng bị những con dao sắt gọt nhọn, có rất ít chỗ bằng phẳng. Nếu như rơi xuống từ mỏm đá đó thì chỉ có mất mạng.

"Lạc Vinh, anh đang nói đùa đấy à? Vách núi đó khó trèo lắm, lỡ như sơ xẩy mà ngã xuống thì chết."

Gương mặt Lạc Vinh cũng lộ ra nét phiền não, lên tiếng đáp: "Anh Hùng, hầu hết các dược liệu quý hiếm đều được trồng ở những nơi hoang vu như thế này, nếu như dễ dàng như ăn kẹo thì đã bị kẻ khác hái hết từ lâu rồi."

"Lạc Vinh nói không sai. Một số loại thảo dược quý hiếm đúng là thường mọc ở những nơi rất đặc biệt. Hầu hết chúng đều có thể hấp thụ tinh hoa của mặt trời và mặt trăng mới có thể trở thành dược liệu quý hiếm.” Hoa Di nói.

"Nhưng như vậy thì đúng là muốn lấy mạng người ta mà."

"Nhưng cũng đâu còn cách nào khác? Nếu như hái được một cây thì có thể mua được một căn biệt thự. Còn nếu như hái được cả một giỏ thì trong nháy mắt sẽ trở thành tỷ phú."

"Cậu điên rồi à? Mất mạng rồi thì tiền còn có ý nghĩa gì nữa?" Triệu Hùng hét lên với Lạc Vinh.

Lạc Vinh cười khổ, nói: "Anh Hùng, nhà họ Lạc chúng tôi phá sản rồi. Tôi không còn là một tên công tử bột được nuông chiều từ bé nữa. Suốt bao nhiêu năm trời sống trong cảnh an nhàn sung sướng đã khiến tôi khó mà hòa nhập được với xã hội. Mỗi khi tìm việc, tôi đều gặp phải vô vàn khó khăn. Nếu như không có tiền thì tôi biết lấy gì để nuôi vợ con đây?"

"Nếu như tôi không may xảy ra chuyện gì bất trắc, mong anh niệm tình chúng ta quen biết, hãy giúp tôi chăm sóc vợ con tôi. Còn nếu như tôi may mắn hái được kim mẫu tuyết liên trở về, vậy thì tôi cũng sẽ không bao giờ quên đại ân đại đức của hai người."

Lời nói của Lạc Vinh khiến Triệu Hùng không nói nên lời.

Nếu không phải ghánh trách nhiệm nặng nền trên người, liệu có mấy ai dám đánh cược cả mạng sống của mình.

Đúng lúc này, một “tiếng hổ gầm” lớn vang lên từ phía xa.

"Tiếng hổ gầm" này khiến cho ba người bọn họ cảm thấy đinh tai nhức óc.

Sâu trong rừng rậm, một số cành cây bắt đầu lắc lư dữ dội.

"Không xong rồi. Chẳng lẽ con hổ lớn đó chạy đến đây rồi sao?" 

Gương mặt Triệu Hùng liền biến sắc, vội vàng hét lên vơi Hoa Di và Lạc Vinh: “Mau chạy qua phía tôi, ở đây có chỗ trốn.”

Triệu Hùng bỗng nhìn thấy có một tảng đá lớn ở bên cạnh thác nước, chỉ đủ để che khuất bóng dáng của ba người họ.

Triệu Hùng vừa giết được con rắn lớn, nhưng anh cũng không muốn phải đối mặt với con hổ dữ một lần nữa.

Ngay khi ba người trốn sau tảng đá lớn, bỗng Hoa Di kêu lên một tiếng: “Á.”

“Có chuyện gì vậy chị Hoa?” Triệu Hùng nhìn thấy gương mặt Hoa Di nháy mắt trở nên tái mét liền vội vàng hỏi.

Điều khiến Triệu Hùng lo lắng hơn cả là tiếng hét của Hoa Di có thể khiến con hổ lao tới.

Hoa Di chỉ xuống mặt đất ở xung quanh, nói: "Rắn. Rắn."

Xung quanh chỗ bọn họ đang đứng, có đến hơn mười con rắn đang lổn ngổn trườn bò.

Có rất nhiều loại rắn khác nhau, đầu rắn có hình tam giác, nhìn có vẻ rất giống rắn độc.

Cả ba bọn họ vội vàn  chạy ra phía sau tảng đá.

Nhưng dường như những con rắn này cảm nhận được sự sợ hãi, liền chủ động tấn công con người.

Hơn chục con rắn lập tức trườn về phía trước, đuổi theo đám người Triệu Hùng.

Điều khiến đám người Triệu Hùng sững sờ chính là con rắn đầu đàn lại là một con “rắn hai đầu”.

Sau khi nhìn thấy "rắn hai đầu", Hoa Di liền vội vàng giải thích với Triệu Hùng: "Đây là loài rắn hai đầu quý hiếm, chỉ có ở Vân Hương. Loại rắn này cực độc, tốt nhất đừng để nó cắn phải."

Cho dù Triệu Hùng có huyết thanh kháng độc trong người, nhưng anh cũng không dám làm liều.

Anh cầm trên tay một thanh kiếm đã cắt nửa đầu, tiêm nội lực vào tay và vung kiếm về phía vài con rắn đang tấn công bọn họ.

Trong nháy mắt, vài con rắn nhỏ bị kiếm của Triệu Hùng cắt làm đôi rồi văng ra cách đó không xa.

Sau khi con rắn nhỏ bị Triệu Hùng chặt làm đôi, phần thân của nó vẫn không ngừng giãy giụa, nhìn thấy cảnh tượng này, Triệu Hùng liền cảm thấy da đầu mình tê rần.

Nhìn thấy con rắn hai đầu tấn công, Triệu Hùng liền vung thanh kiếm trong tay để bảo vệ Hoa Di và Lạc Vinh, đồng thời dùng kiếm chặt đứt một trong hai đầu của con rắn hai đầu.

Sau khi rắn gục đầu xuống, xác rắn bay thẳng về trước mặt Triệu Hùng.

Triệu Hùng nắm lấy thân rắn, nhưng con rắn phản ứng rất nhanh, cắn vào mu bàn tay của anh một cái, để lại dấu vết của hai chiếc răng nanh.

Triệu Hùng cau mày, trực tiếp ném con rắn hai đầu đi.

Tiếng hổ gầm từ xa lại vọng tới.

Cành lá rừng rậm rung chuyển kịch liệt, một con hổ vằn lớn nhảy ra.

Điều khiến Triệu Hùng, Lạc Vinh và Hoa Di vô cùng ngạc nhiên là có một cô gái trẻ đang cưỡi hổ và phi nước đại về phía nơi bọn họ đang đứng.
Bình Luận (0)
Comment