Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1317

Khi Triệu Hùng cùng Tiết Ân đi tới “Đầm Kim Ngư Phủ”, bảo vệ ở cửa quát hai người: “Đứng lại!”

Tiết Ân gầm lên một tiếng: “Mắt chó bị mù à!” Nói xong, anh ta tiến lên đá bảo vệ ngã lăn quay.

Tiết Ân đưa lệnh bài sáng ngời trong tay ra, nói với bảo vệ: “Đi vào thông báo, nói tôi và ngài Hưng muốn gặp người quản lý của các người.”

Sau khi nhìn thấy lệnh bài, bảo vệ chạy vội vào “Đầm Kim Ngư Phủ “

Lúc Sở Mai Nhiên nghe nói có người cầm lệnh bài trong tay hùng hổ tìm tới cửa, không khỏi nhíu chặt mày.

“Lệnh bài màu gì?”

“Màu bạc!”

Lệnh bài tổng cộng chia làm là ba loại màu sắc, màu bạc, màu vàng cùng màu đồng. Người đẳng cấp cao mới có thể có lệnh bài màu bạc, cho dù là Sở Mai Nhiên cũng chỉ có lệnh bài màu bạc mà thôi.

Người này có lệnh bài màu bạc, nói cách khác chức vị bằng với Sở Mai Nhiên.

“Lập tức báo cho người của chúng ta mai phục xung quanh. Lại để cho hai người bọn họ vào đi!”

“Vâng!” Bảo vệ lên tiếng, xoay người vội vã đi ra ngoài.

Cô ta vẫn luôn chờ Triệu Hùng tới cứu Triệu Khải Nghĩa, kết quả không đợi được Triệu Hùng tới lại chờ được người của “Tây Giao” tới.

Người này võ công cao cường, cần phải làm tốt phòng bị mới được.

Sở Mai Nhiên mở ngăn kéo ra giấu một khẩu súng khác ở trong ống quần.

Quần dài buông xuống, từ bề ngoài căn bản không nhìn ra.

Cũng không lâu lắm, thuộc hạ mang theo hai người Triệu Hùng cùng Tiết Ân đi đến.

Khi Sở Mai Nhiên thấy Triệu Hùng giả trang Dương Hưng, không khỏi lộ ra vẻ giật mình, hô một câu: “Ngài Hưng!”

Triệu Hùng đã nghe Nông Tuyền nói qua, giao thủ với cậu ấy là một người phụ nữ, chỉ không nghĩ tới người phụ nữ này trẻ tuổi như vậy.

Xem ra mới khoảng 30 tuổi, ánh mắt lạnh lùng, trên người tản ra một loại hơi thở lạnh lùng quyến rũ.

Loại hơi thở này, là trên tay đã giết người, xem nhẹ sống chết của người khác mới có thể có.

Triệu Hùng “Ừ!” một tiếng, không nghĩ tới người phụ nữ này lại biết Dương Hưng.

Nghĩ lại thì cái Am Cẩu này thường xuyên tụ họp, Dương Hưng thân là cao thủ lợi hại của Hoàng Long, tất nhiên sẽ bị thế lực khác quan tâm.

Triệu Hùng không dám nói nhiều, vì sợ bại lộ.

Anh có tự tin từ hình tượng và thân hình sẽ không lộ ra sơ hở gì. Nhưng đối với Triệu Hùng giọng nói là một uy hiếp.

Sở Mai Nhiên thấy Tiết Ân đi cùng anh đang giả trang là một người đàn ông trung niên lạ mặt, cô ta ở “Tây Giao” cũng không thấy người này. Ánh mắt không khỏi rơi vào trên người của Tiết Ân.

“Anh là ai?”

“Đúng, tôi chính Là Ai!”

Sở Mai Nhiên nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: “Anh đùa bỡn tôi?”

Tiết Ân giải thích: “Tôi họ Là, tên Là Ai. Đó đúng là tên tôi! Cô nói tôi đùa giỡn cô, không biết lý do là gì?”

Sở Mai Nhiên kém một chút bị Tiết Ân làm cho tức hộc máu, không nghĩ tới sẽ có người tên này.

Tiết Ân lấy ra cái lệnh bài nữa, nói với Sở Mai Nhiên: “Hẳn cô biết cái này nhỉ?”

“Đưa tôi xem!”

Tiết Ân trực tiếp ném lệnh bài vào trong tay Sở Mai Nhiên.

Sau khi Sở Mai Nhiên xem, thấy trên mặt lệnh bài viết hai chữ “Tư Áo”.

Tất nhiên cô ta đã nghe tên tuổi của “Tư Áo”, nhưng mà Tư Áo đã biến mất 6 - 7 năm, người của Tây Giao đều cho rằng Tư Áo đã chết. Nhưng lệnh bài kia trăm phần trăm là thật.

Sở Mai Nhiên ném lại lệnh bài cho Tiết Ân, hỏi: “Anh là gì của Tư Áo?”

“Tôi là học trò của ông ấy! Thầy Áo để cho ta tới tìm một người tên Lưu Vũ Tiến.”

“Lưu Vũ Tiến không ở đây đã về Nha Trang! Anh tìm Lưu Vũ Tiến có chuyện gì?” Sở Mai Nhiên nhìn chằm chằm Tiết Ân hỏi.

Triệu Hùng ho khan vài tiếng, nói với Sở Mai Nhiên: “Là như vậy! Tôi ở tỉnh thành gặp người anh em Là Ai, biết anh ta là học trò của Tư Áo mới dẫn anh ta tới tìm các người.”

“Ngài Hưng, cổ họng của anh làm sao vậy?” Sở Mai Nhiên thấy giọng nói của Dương Hưng ồm ồm, ánh mắt nghi ngờ quét tới quét lui trên người Triệu Hùng.

Cô ta nhìn một lúc lâu, cũng không nhìn ra vấn đề, trong lòng luôn thấy là lạ.

“Hai ngày trước bị cảm, không có việc gì!” Triệu Hùng khoát tay áo.

Tiết Ân nói với Sở Mai Nhiên: “Thầy tôi để cho tôi tới theo Lưu Vũ Tiến làm việc!”

“Vậy bây giờ thầy anh ở đâu?” Sở Mai Nhiên nhìn chằm chằm Tiết Ân hỏi.

“Ông ta ở...”

Tiết Ân còn chưa nói hết, trực tiếp vọt về phía Sở Mai Nhiên.

Sở Mai Nhiên giật mình vội vàng lui về phía sau. Triệu Hùng chân đạp chữ “Tránh” trong cuồng vân bộ pháp, bỗng nhiên xuất hiện ở bên người Sở Mai Nhiên.

Sở Mai Nhiên hoảng hốt, giơ lên một chưởng đánh Triệu Hùng.

Triệu Hùng cùng Sở Mai Nhiên chạm nhau một chưởng, nội công của anh thâm hậu, một chưởng đánh bay Sở Mai Nhiên ra ngoài.

Tiết Ân đúng lúc vượt qua, phối hợp ăn ý với Triệu Hùng không chê vào đâu được, bay lên đá vào trên vai Sở Mai Nhiên.

Sở Mai Nhiên đồng thời đối mặt với hai đại cao thủ Triệu Hùng cùng Tiết Ân, bị hai người đột nhiên làm khó dễ, bị đánh đến người bị thương nặng.

Sau khi ngã xuống, Sở Mai Nhiên rút súng từ ống quần ra, chợt nghe “Pằng!” một tiếng, cô ta bắn về phía Tiết Ân.

Ngay lúc Tiết Ân bị Sở Mai Nhiên bắn, thân thể anh ta hơi né một chút, đúng lúc tránh được phát súng của Sở Mai Nhiên.

Vút!

Môt cây chủy thủ bắn về phía Sở Mai Nhiên.

Sở Mai Nhiên  hét thảm“Á!” một tiếng, cổ tay cầm súng bị trúng một đao, súng trong tay rơi xuống mặt đất.

Lúc này, cửa phòng bịch một tiếng bị đẩy ra, mười mấy người đi lên.

Tiết Ân tiến ra chặn người tràn vào.

Sau khi Triệu Hùng bắn trúng Sở Mai Nhiên, thân thể lóe lên, người đã đến gần Sở Mai Nhiên.

Anh liên tiếp đá về phía Sở Mai Nhiên, Sở Mai Nhiên né mấy chiêu. Cuối cùng không né được bị Triệu Hùng đá vào trên tường!

Một đá này lực cực mạnh, đá cho thân thể Sở Mai Nhiên rời rã!

Triệu Hùng nhặt súng từ dưới đất lên, dùng súng để trên đầu Sở Mai Nhiên, lạnh giọng nói: “Đừng nhúc nhích! Nếu không, bây giờ tôi nổ súng bắn chết cô.”

“Ngài Hưng, Hoàng Long các người cùng Tây Giao chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, anh đây là...?”

“Ít nói nhảm! Tôi nghe nói các người bắt Triệu Khải Nghĩa, muốn dẫn mắc câu Triệu Hùng. Nói cho cô biết, tôi và Triệu Hùng có thù không đội trời chung, không cho phép cậu ấy chết trong tay người khác.”

“Anh cái này...” Sở Mai Nhiên nói: “Đợi tôi bắt được thằng nhóc Triệu Hùng kia, lại giao cho ngài Hưng xử trí, vậy có được không?”

Triệu Hùng thấy một mình Tiết Ân đối phó mười mấy người này có chút tốn sức. Dù sao, trong này có không ít là cao thủ của Tây Giao. Anh nói với Sở Mai Nhiên: “Để cho bọn họ dừng tay! Nếu không, bây giờ tôi sẽ nổ súng bắn chết cô.”

“Tất cả dừng tay!” Sở Mai Nhiên cao giọng quát.

Mọi người rối rít rút khỏi vòng chiến.

Tiết Ân vội vàng rút lui đến bên cạnh Triệu Hùng. Thứ nhất, có thể mau chóng bình phục khí tức hỗn loạn; thứ hai, có thể bảo vệ Triệu Hùng.

Sở Mai Nhiên nói với Tiết Ân: “Ngài Gì, nếu anh muốn đến làm việc cho Tây Giao, vậy tại sao phải giúp Hoàng Long làm việc?”

Tiết Ân cười ha ha trước mặt của mọi người nói: “Tôi cũng không gạt cô! Thực ra thầy tôi biến mất nhiều năm như vậy, đã đổi đầu sang Hoàng Long rồi. Tôi thay ngài Hưng làm việc, bây giờ cô đã hiểu chưa?”

Triệu Hùng đang muốn vu oan giá họa cho Dương Hưng, làm cho “Hoàng Long” cùng “Tây Giao” chó cắn chó. Dù sao, Tư Áo của Tây Giao đã bị ông Khổng giết chết, chết không có đối chứng, cho dù là Tây Giao cũng không làm gì được bọn họ.

Triệu Hùng dí súng vào đầu Sở Mai Nhiên, đưa tay điểm huyệt khí hải của cô ta.

Huyệt đạo này một khi bị phong bế, nội lực sẽ tạm thời không sử dụng được, sẽ tạm thời tê liệt võ công của Sở Mai Nhiên.

“Dẫn tôi đi gặp Triệu Khải Nghĩa, Triệu Hùng này nhất định phải là Dương Hưng tôi tự mình giải quyết!” Triệu Hùng quát Sở Mai Nhiên. 
Bình Luận (0)
Comment