Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1276

Đầm Kim Ngư Phủ!

Nơi này vì sao lại gọi tắt là "Đầm Kim"? nó cũng là một biệt thự tư gia tương tự như "Vườn Tây Môn Đình" nơi Thi Sinh ở phải không?

Ông chủ thực sự của Đầm Kim, thật ra là một công ty bất động sản nào đó của nhà họ Lưu ở Nha Trang. Có phải vì vậy nên khi Lưu Vũ Tiến đến Hải Phòng, anh ta liền tới ở trong "Đầm Kim" sao?.

Trong một gian phòng bí mật của Đầm Kim, Triệu Niệm hét lên với Lưu Vũ Tiến: "Chú, cháu cần mẹ cháu! Cháu cần mẹ cháu không được sao?"

Lưu Vũ Tiến vừa bước tới, Triệu Niệm liền gào ầm lên.

Ông ta cau mày há miệng chửi rủa: "Mẹ kiếp! Chuyện gì mà ồn ào thế?"

Triệu Niệm xông tới Lưu Vũ Tiến và cắn vào tay anh ta.

"A! Con nhỏ thối tha này."

Lưu Vũ Tiến bị cắn đau liền ra tay tát Triệu Niệm một cái ngã văng ra.

Cơ thể nhỏ nhắn của Triệu Niệm không đứng vững được bị văng ra ngoài và ngã xuống đất, cánh tay bị trầy da.

Một đứa bé mới có năm tuổi mà hành xử thô bạo với nó như vậy được sao? "Oa!", một tiếng khóc vang lên.

Hai ngày nay, Lưu Vũ Tiến vì chuyện nhà họ Triệu mà đau đầu.

Tập đoàn Khải Thời với nhà họ Triệu thua kiện còn chưa nói tới, lại còn có tin nhà họ Thi với nhà họ Trương xảy ra tranh chấp, tình thế hai nhà đã như nước với lửa, tạm thời không có sức đâu mà dành thời gian tới giúp đỡ nhà họ Lưu bọn họ.

Mã Bá Lộc và Kim Trung một mực ở lại Hải Phòng, rõ ràng cho thấy muốn ủng hộ Triệu Hùng. Nếu như để cho Triệu Hùng tiếp tục lớn mạnh thêm sẽ trở thành mối uy hiếp lớn với nhà họ Lưu bọn họ ở Nha Trang.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không gió xuân tới thì sẽ lại sinh sôi nảy nở!

Năng lực của Triệu Hùng rất lợi hại, ở Nha Trang thời điểm này đã lộ ra một manh mối. Nếu như không đánh bại được thế lực kinh doanh của anh, đối với nhà họ Lưu mà nói cuối cùng sẽ là một cơn ác mộng.

Lưu Vũ Tiến chậm rãi đi về phía Triệu Niệm và đỡ Triệu Niệm đang bị ngã trên mặt đất lên.

Anh ta từ trong túi áo lấy ra một cây kẹo mút đưa cho Triệu Niệm dụ dỗ cô bé: "Triệu Niệm, vừa rồi là chú không tốt! Chú đền cho cháu kẹo mút để xin lỗi nhé."

“Cháu không ăn!” Triệu Niệm nhất định trả lại cây kẹo mút mà Lưu Vũ Tiến đưa cho.

Ánh mắt Lưu Vũ Tiến lóe lên ý nghĩ chí tử, lấy lại bình tĩnh và nói: "Cháu giận chú sao?"

“Chú dẫn cháu đi tìm mẹ, cháu sẽ không giận chú nữa.” Cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Niệm lẩm bẩm, tức giận nói.

"Mẹ cháu đã về nhà ông ngoại rồi!"

"Ông ngoại?" Triệu Niệm vẻ mặt ngây thơ nhìn Lưu Vũ Tiến hỏi: "Ông ngoại cháu trông như thế nào? Sao cháu chưa từng thấy qua?"

"Ông ấy!..."

Lưu Vũ Tiến suy nghĩ hồi lâu, nhưng không biết phải miêu tả như thế nào, lúng túng nói: "Chính là dáng vẻ như thế đó! Triệu Niệm, cháu có biết kho báu nhà họ Triệu của cháu cất giấu ở đâu không?"

“Bảo vật?” Triệu Niệm lắc đầu nói: “Cháu không biết!

Lưu Vũ Tiến nghe xong trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Anh ta tưởng rằng có thể lấy được đầu mối về "kho báu" từ Triệu Niệm sao?

“Vậy cháu gọi cho bố cháu để hỏi đi!” Lưu Vũ Tiến nói.

“Chú ơi, vậy chú đưa cháu đi gặp bố được không?” Triệu Niệm giọng non nớt hỏi.

“Không được!” Lưu Vũ Tiến nói, “Bố của cháu đã bỏ mẹ cháu. Chúng ta có thể dễ dàng tha thứ cho anh ta được sao?"

"Họ cãi nhau sao?"

"Ừ! Tranh cãi khá dữ dội." Lưu Vũ Tiến bịa đặt những lời nói dối.

Anh ta lấy điện thoại di động ra, bấm số của Triệu Khải Thời.

Một lát sau, giọng nói sốt sắng của Triệu Khải Thời vang lên trong điện thoại.

“Lưu Vũ Tiến, cậu đưa con gái của tôi đi đâu rồi?” Triệu Khải Thời nghiêm nghị hỏi Lưu Vũ Tiến.

"Bố!"

Giọng của Triệu Niệm vang lên qua điện thoại.

“Triệu Niệm, con đang ở đâu?” Triệu Khải Thời lo lắng hỏi.

"Bố! Con đang ở cùng với chú. Chú nói, bố cãi nhau với mẹ, bố liền bỏ mẹ đi. Sao hai người lại cãi nhau?" Triệu Niệm nghe thấy giọng của Triệu Khải Thời nước mắt rơi lã chã.

"Triệu Niệm, bố và mẹ không cãi nhau! Mẹ con đã đi đến một nơi rất xa, sau này bố sẽ dẫn con đi tìm mẹ."

"Vâng! Vậy bố nhất định phải nói được làm được nhé. Bố, con nhớ bố!"

Nghe thấy vậy, Triệu Khải Thời nghẹn ngào nói: "Triệu Niệm, bố cũng rất nhớ con! Con yên tâm, bố sẽ cứu con ra."

Lúc này, Lưu Vũ Tiến lấy lại điện thoại từ trong tay Triệu Niệm, lạnh lùng nói: "Anh rể, nghe anh nói chuyện với con gái thật cảm động! Chỉ cần anh nói cho tôi biết kho báu của nhà họ Triệu ở đâu, tôi sẽ mang Triệu Niệm trả về. Bằng không, tôi sẽ có biện pháp mà từ từ hành hạn các người."

"Đồ súc sinh, làm ra chuyện táng tận lương tâm như vậy cậu sớm muộn gì cũng bị trời phạt!"

“Trời phạt ư?” Lưu Vũ Tiến phá lên cười:

“Triệu Khải Thời, tôi không ngờ ông lại tin mấy chuyện này? Trên đời này tôi chỉ quan tâm kẻ mạnh được quyền thống trị, kẻ thắng thì làm vua! Nhà họ Lưu của chúng tôi chính là trời, ông nói xem ta làm sao mà bị trời phạt được! Xem ra không cho ông thêm một chút kịch tính thì ông nhất định không hợp tác! Tôi ngược lại  muốn xem, cuối cùng Triệu Khải Thời ông lòng dạ sắt đá đến đâu?"

“Cậu… Cậu định làm gì?” Trong lòng Triệu Khải Thời dâng lên một dự cảm không rõ ràng.

"Đừng nóng vội, lát nữa ông sẽ biết! Nghe kỹ đây này."

Lưu Vũ Tiến nói xong, chống tay lên bàn gọi Triệu Niệm: "Triệu Niệm, cháu đói bụng không?"

Triệu Niệm sờ lên cái bụng xẹp lép của mình, nước mắt rơi lã chã nói: "Chú à, cháu đã lâu không ăn rồi."

"Chú sẽ mang đồ ăn ngon cho cháu nhé!"

Triệu Khải Thời nghe Lưu Vũ Tiến nói muốn cho con gái Triệu Niệm của mình ăn, ông biết chắc đó nhất định không phải chuyện gì tốt.

Ông hét vào điện thoại đầy gấp gáp: "Triệu Niệm, không được ăn! Ngàn vạn lần không được ăn!"

Triệu Niệm thực sự rất đói, con bé chỉ là một đứa trẻ, nếu không phải vì muốn gặp được mẹ, con bé đã sớm không chịu nổi nữa.

Lưu Vũ Tiến lấy ra hai cái hộp nhỏ, một hộp là cơm, một hộp là lươn hầm.

Triệu Niệm từ nhỏ tới lớn chưa từng ăn qua món lươn nào, chỉ vào trong hộp thức ăn hỏi Lưu Vũ Tiến: "Chú, đây là món gì vậy?"

“Là lươn, một loại thức ăn rất ngon! Ngon lắm, ăn đi!” Trong mắt Lưu Vũ Tiến thoáng lên một sự ác độc.

Triệu Niệm thực sự đói bụng lắm rồi, con bé cầm hộp cơm lên ăn trước.

Triệu Khải Thời liên tục la trên điện thoại: "Không được ăn, không được ăn!"

Nhưng Triệu Niệm ở cách khá xa điện thoại, chỉ có thể nghe được trong điện thoại như có tiếng muỗi kêu, căn bản  không nghe rõ Triệu Khải Thời đang nói cái gì.

Lưu Vũ Tiến gắp một miếng lươn cho Triệu Niệm nói: "Triệu Niệm. Chỉ cần cháu ăn nhiều cơm, chú sẽ dẫn cháu đi tìm mẹ."

Vừa nghe Lưu Tiến Vũ nói dắt đi tìm mẹ, Triệu Niệm liền gắp miếng lươn lên ăn ngon lành.

Triệu Niệm một lòng muốn đi tìm mẹ nên liền ăn thêm hai miếng nữa.

Con bé thực sự đói bụng, cảm thấy món cá tên "lươn" này ăn khá ngon.

Thực ra, "lươn" mà Lưu Vũ Tiến mang cho Triệu Niệm ăn là một loại tên là "lươn chung". Lươn này đem ngâm với nước lá tre và nước thuốc trong nồi sẽ trở thành một loại lươn có độc, sau khi nấu chín sẽ thành “lươn chung” vô vùng độc.

Vùng Vân Hương, từ thời cổ đại đã là một vùng đất hoang sơ. Nơi đây yêu ma quỷ quái hoành hành, rất nhiều bộ tộc cổ đã sinh ra nhiều hủ tục kỳ quái.

Người ăn "lươn chung", khi chất độc phát tác sẽ cảm thấy con lươn di chuyển qua lại trong bụng. Có khi bò lên họng, có khi chui thẳng tới hậu môn, sống không được mà chết cũng không xong.

Triệu Niệm đang ăn đột nhiên hét lên "A!" thảm thiết mộ tiếng rồi thân thể nhỏ thó của con bé lăn ra đất, miệng la hét liên hồi không ngừng kêu cứu: "Chú ơi, cháu đau bụng quá... Đau quá!..." 
Bình Luận (0)
Comment