Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1271

Lưu Văn Nhân nhìn thấy Lưu Vũ Tiến dùng mọi thủ đoạn tra tấn người nhà họ Triệu, cô ta tức giận quát lên: "Lưu Vũ Tiến, cậu điên rồi! Nếu như người nhà họ Triệu chết đi rồi, cậu đi tìm kho báu của nhà họ Triệu ở đâu."

"Chị à! Chỉ cần Triệu Khải Thời chưa chết là được rồi." Lưu Vũ Tiến cười lạnh nói. "Đừng lo lắng, tôi làm việc đều có chừng mực!"

Lưu Vũ Tiến vươn tay ra túm Triệu Khải Nghĩa lên.

Triệu Khải Nghĩa bây giờ là chủ nhân của nhà họ Triệu, đã đến lúc sức cùng lực kiệt, yếu ớt nói: "Cậu giết...giết tôi đi."

"Giết ông? Như vậy sao được, tôi sẽ không được hưởng lợi gì từ các người."

Lưu Vũ Tiến nói xong liền túm tóc Triệu Khải Nghĩa, đấm vào bụng ông ta một quyền. 

Triệu Khải Nghĩa hét lên một tiếng trong miệng: "A!..."

Lưu Vũ Tiến lại kéo Triệu Khải Nghĩa lên, uy hiếp: "Nói, rốt cuộc ông đem chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Triệu đi đâu rồi?"

"Không...không biết!"

"Thật đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Vậy để tôi cho ông nếm chút mùi vị đau khổ."

Lưu Vũ Tiến ném Triệu Khải Nghĩa xuống đất,vừa đá vừa đấm ông ta.

Triệu Khải Nghĩa bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, trên người không còn chút sức lực, “tiêu độc” trong bụng càng khiến cho ông ta đau đớn thống khổ tới mức muốn chết mà không được.

Sau khi trừng phạt Triệu Khải Nghĩa xong, Lưu Vũ Tiến lại nhấc Triệu Khải Nhân lên.

“Phì!” Triệu Khải Nhân nhổ vào mặt Lưu Vũ Tiến.

Lưu Vũ Tiến tránh được, tàn nhẫn cho Triệu Khải Nhân một bạt tai.

“Triệu Khải Nhân, chỉ cần ông khuyên anh cả của ông nói cho tôi biết nơi cất giấu kho báu của nhà họ Triệu, tôi sẽ thả ông đi!” Lưu Vũ Tiến dụ dỗ Triệu Khải Nhân.

"Thả cái đầu nhà cậu...tên chó má!” 

Lưu Vũ Tiến thụi mạnh vào bụng Triệu Khải Nhân một cái, cả khuôn mặt của ông liền méo mó biến dạng,cơ thể từ từ nhũn ra rồi ngã quỵ xuống đất.

Lưu Vũ Tiến đi tới bên cạnh Triệu Khải Thời, vươn tay vỗ vỗ vào mặt Triệu Khải Thời, nói: "Triệu Khải Thời,những người anh em này của ông, thật sự rất kiên cường. Nhưng mà, sự trừng phạt của tôi đối với nhà họ Triệu các người, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.Nhớ kĩ,số phận của người nhà họ Triệu các ông nằm trong tay nhà họ Lưu tôi. tôi trước tiên sẽ đem con gái của ông đi rồi lập tức bắt đầu ra tay với Tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng. nếu không tôi sẽ giết Triệu Niệm. Ngoài ra ông không cần tiếp tục trông cậy vào chị tôi có khả năng giúp ông nữa, ngay bây giờ tôi sẽ sai người đưa chị ấy về nhà họ Lưu. "

"Đây là thuốc giải, đừng giở trò! Nhất cử nhất động của ông đều nằm dưới sự giám sát của tôi. Không ai trong nhà họ Triệu có thể thoát khỏi tầm tay tôi!" Lưu Vũ Tiến ném xuống mấy viên thuốc sáp giải độc xong  liền quát hai tên tay sai: "Đưa cô cả rời khỏi đây ngay lập tức!"

Lưu Vũ Tiến nháy mắt ra hiệu, một người trong số họ dùng đao đập vào gáy Lưu Văn Nhân.

Lưu Văn Nhân trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

Triệu Khải Thời nhìn Lưu Văn Nhân bị bắt đi, nhưng ông ta đành bất lực.

Vừa nghĩ đến con gái Triệu Niệm của mình rơi vào tay Lưu Vũ Tiến,trong lòng ông ta đau đớn muốn chết.

"Không! Tôi muốn sống, chỉ cần có Triệu Hùng, chính là vẫn còn có hy vọng, nhà họ Triệu còn có hy vọng."

Ý chí mạnh mẽ nổi lên, Triệu Khải Thời vươn tay lấy một viên thuốc sáp, sau khi tách ra liền uống vào.

Một lúc lâu sau, cơn đau đớn trên người mới dần biến mất. Nhưng ông ta giống như bệnh một trận nặng, cơ thể không còn chút sức lực.

Tĩnh lại một hồi lâu, Triệu Khải Thời mới đi tới từng bước từng bước đi tới bên cạnh các anh em của mình, bẻ viên thuốc sáp trong tay, nhét thuốc vào miệng họ.

Mấy người anh em đã uống thuốc giải độc,từng người từng người sau khi tỉnh dậy giống như sống sót sau tai nạn.

Triệu Khải Nghĩa lo lắng hỏi Triệu Khải Thời: "Anh cả, anh không sao chứ?"

“Anh không sao!” Triệu Khải Thời lắc đầu. "Em ba, em có sao không?"

“Không chết được!” Khóe miệng Triệu Khải Nghĩa lộ ra một tia cười thảm thương.

Trong này người bị thương nặng nhất là Triệu Khải Trí

Cơ thể Triệu Khải Trí va vào tường, bị gãy mất hai cái xương sườn.

Triệu Khải Đức quát lên với Triệu Khải Thời: "Anh cả, tại sao anh lại giao quyền sở hữu Trung tâm thương mại Tần Uyển cho Triệu Hùng, vì hành động liều lĩnh của anh mà suýt chút nữa đã hại chết bọn tôi rồi."

“Em nói nhảm cái gì vậy?” Lão tam Triệu Khải Nghĩa trừng mắt nhìn Triệu Khải Đức rồi quát lên.

"Anh ba! Em chịu đựng quá đủ cuộc sống như thế này rồi.Không bằng cho em một cuộc sống vui vẻ!Những ngày tháng ham sống sợ chết như thế này, rốt cuộc đến bao giờ mới có thể chấm dứt? Nếu không phải là tại tòa án anh cả giao quyền sở hữu trung tâm thương mại Tần Uyển cho Triệu Hùng, có lẽ nhà họ Triệu chúng ta đã thắng trong vụ kiện này, tên Lưu Vũ Tiến đó sẽ không đối xử với chúng ta hung hăng càn quấy như vậy. "

"Em sáu, anh cả làm chuyện này, tất nhiên là có lý do của anh ấy. Chúng ta nên tin tưởng anh ấy!"

“Tin tưởng anh ấy?” Triệu Khải Đức cười lạnh nói: “Triệu Khải Đức em rốt cuộc đã sớm nhìn thấu, tại sao tên Lưu Vũ Tiến kia tra tấn chúng ta, nhưng lại không tra tấn Triệu Khải Thời.Còn không phải là vì anh ta đã cưới Lưu Văn Nhân người phụ nữ của Tây Giao kia? Triệu Khải Thời ông ta có Lưu Văn Nhân bảo vệ, nhưng chúng ta thì sao?  Chúng ta như những con cừu non bị giết thịt,ngay cả quyền định đoạt sống chết cũng không có. Anh hai, anh ba, anh năm, em thật sự chịu đựng quá đủ cuộc sống như này rồi.”

Triệu Khải Nhân thở dài, nói: "Lời của em sáu cũng không phải là không có đạo lý! Anh cả, anh đừng trách em sáu nói chuyện thẳng thắn, em ấy chính là người tính khí ngay thẳng như vậy. Em cũng không hiểu sao anh lại  đưa cho Triệu Hùng quyền sở hữu trung tâm thương mại Tần Uyển. Phải biết rằng,Tập đoàn Hùng Quang đã thắng chúng ta trong vụ kiện,hiện tại thế lực rất mạnh, Triệu Hùng có người trợ giúp,sức mạnh không kém gì chúng ta, vậy chúng ta làm sao có thể chiếm được Tập đoàn Hùng Quang?"

Triệu Khải Nghĩa biểu cảm hoảng hốt,  trừng mắt nhìn Triệu Khải Nhân, nói: "Anh hai! Anh cả chính là vì chúng ta mới kết hôn với người phụ nữ như Lưu Văn Nhân kia. Anh ấy đã hi sinh vì chúng ta bao nhiêu, anh không biết sao? Ngay cả khi chị dâu cả qua đời, anh cả cũng không ở bên cạnh chị ấy. Lẽ nào anh ấy hi sinh cho chúng ta như vậy vẫn chưa đủ sao?"

"Em ba, nhà họ Triệu không còn là nhà họ Triệu trước đây nữa. Sở dĩ nhà họ Triệu chúng ta mâu thuẫn, còn không phải là do anh cả. Anh cả làm như vậy,chỉ là để chuộc tội mà thôi!"

"Em!..." Triệu Khải Nghĩa trừng mắt nhìn Triệu Khải Nhân, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Triệu Khải Thời ở một bên không nói một lời, bấy giờ mới lên tiếng: "Được rồi! Mấy người đừng làm loạn nữa.Triệu Khải Thời anh là đúng hay sai, trong lòng các chú đều có định đoạt. Về phần tại sao anh lại lấy Văn Nhân, trong lòng các chú đều hiểu rõ, anh cũng không muốn lại giải thích điều gì,bây giờ Triệu Niệm rơi vào tay Lưu Vũ Tiến,các chú đều biết tính cách của Lưu Vũ Tiến. Lưu Văn Nhân bị bọn họ đưa về nhà họ Lưu, nếu chúng ta không hành động theo ý của anh ta vậy thì không chỉ Triệu Niệm nguy hiểm đến tính mạng, mà Lưu Vũ Tiến cũng sẽ không bỏ qua chúng ta."

"Anh cả! Anh thật sự muốn ra tay với Triệu Hùng?" Triệu Khải Nghĩa hỏi.

Triệu Khải Thời thở dài, nói: "Chúng ta còn có lựa chọn khác sao? Đừng quên, chúng ta chỉ là quân cờ mà thôi. Quyền kiểm soát thực sự với tập đoàn Khải Thời sớm đã rơi vào tay bọn họ rồi."

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Triệu Khang, Triệu Cao và Triệu Hằng đi vào.

Nhìn thấy ngoại trừ Triệu Khải Thời, một số người khác đều đã bị thương.

"Bố!"

"Bác cả!"

"Chú năm, chú sáu!"

"Mọi người bị sao vậy?..."
Bình Luận (0)
Comment