Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1247

Thứ Bảy, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh mặc đồ sang trọng, chuẩn bị tới khách sạn Thanh Hùng dự tiệc.

Lý Thanh Tịnh cũng không cố ý mặc đồ quá cầu kỳ, chỉ diện một bộ váy màu mận chín, Triệu Hùng thì thay bộ đồ màu kaki do Thanh Tịnh mua cho anh.

Lý Diệu Linh biết Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh sẽ đến dự tiệc nhà họ Triệu, cô liền kéo Ký Thanh Tịnh qua một bên và nhỏ giọng nói: “Chị, em nghe nói bà mẹ ghẻ của anh Triệu Hùng cũng tới.”

“Bà mẹ ghẻ gì chứ? Người phụ nữ đó là Lưu Văn Nhân. Đừng nói ba từ bà mẹ ghẻ trước mặt anh rể em.”

“Em biết rồi.” Lý Diệu Linh gật đầu và tò mò hỏi: “Liệu bà ta có thật sự là chị gái của Lưu Hải Yến không?”

“Phải.” Lý Thanh Tịnh gật đầu.

Lý Diệu Linh bĩu môi: “Vậy thì mối quan hệ của mấy người quá lộn xộn. Lưu Hải Yến là bạn của chị, nhưng chị của chị ấy lại là mẹ kế của anh rể. Chẳng phải chị phải gọi Lưu Hải Yến là dì hay sao?”

Lý Thanh Tịnh trai nhìn chằm chằm vào em gái mình và nói: “Mỗi người có cách suy nghĩ riêng. Dì cái gì mà dì?”

Lý Thanh Tịnh dặn dò Lý Diệu Linh: “Em nhớ ở nhà chăm sóc Dao Châu và Văn Hải! Anh Dương nói gần đây em cũng có tiến triển rất tốt, nên em đừng bỏ bê, luyện tập cho tốt vào đi.”

“Ai chà, em biết rồi mẹ. Chị cứ cằn nhằn y như mẹ vậy.”

Lý Thanh Tịnh nói một cách lạnh lùng: “Nếu em không phải em gái chị, chị sẽ không thừa hơi quản lý em đâu.”

Lúc này, Triệu Hùng đã đi qua bên này và nói với Lý Thanh Tịnh: “Chúng ta nên đi rồi.”

Lý Thanh Tịnh gật đầu và nói: “Đi thôi! Mà phải rồi, không phải anh muốn đưa Nông Tuyền cùng đi sao? Cậu ấy đã tới chưa?”

“Nông Tuyền đang chờ bên ngoài!”

Triệu Hùng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lý Thanh Tịnh rồi cùng đi ra ngoài.

Lý Diệu Linh nhìn theo bóng dáng Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rời đi, có chút cảm khái: “Haiz, vì sao lúc trước ông không giới thiệu cho tôi một người đàn ông tốt như vậy chứ?”

“Diệu Linh, cô nên thôi mơ mộng đi.”

Không biết từ khi nào, Hà Ngọc Kỳ đã đứng cạnh Lý Diệu Linh.

Lý Diệu Linh đưa tay lên cổ Hà Ngọc Kỳ, vờ cào mấy phát, vừa cào vừa nói: “Cô mới là đang mơ mộng ấy. Hôm ấy chẳng phải chính tôi nghe cô nói, đàn ông thực ra rất tốt là gì?”

“Tôi nói vậy khi nào?”

“Đó là ngày mà cô và mấy người Trương Tử An cùng nhau uống rượu, sau khi về cô đã nói như vậy.

“Tôi đã nói thế sao?” Hà Ngọc Kỳ là kiểu con gái rất chóng quên, thực sự không nhớ chuyện này.

“Đương nhiên rồi.”

Hà Ngọc Kỳ cũng vươn tay cù nách Lý Diệu Linh, hai người cùng cười đùa khúc khích.

Tại khách sạn Thanh Hùng.

Hôm nay nhà họ Triệu đã bao trọn khách sạn này.

Tuy bọn họ biết rằng khách sạn Thanh Hùng thuộc quyền sở hữu của Triệu Hùng nhưng bọn họ vẫn làm theo quy củ, thanh toán đầy đủ tiền đặt tiệc.

Văn Báo biết chuyện, lo lắng sẽ có sự cố xảy ra, mang theo hơn hai chục vệ sỹ, sắp xếp xung quanh khách sạn.

Nhìn thấy Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Nông Tuyền từ trên xe bước xuống, Văn Báo vội vàng ra đón, nồng nhiệt chào hỏi: “Cậu chủ Triệu, anh Nông Tuyền, hai người tới rồi.”

Nông Tuyền nhìn chằm chằm vào Văn Báo và nói: “Ông không chào mợ chủ sao?”

Văn Báo lập tức cung kính nhìn Lý Thanh Tịnh và nói: “Mợ chủ, xin chào cô.”

Lý Thanh Tịnh Thanh cười và nói với Văn Bảo: “Ông chủ Văn, không cần cầu kỳ.”

Ở Hải Phòng này, tên tuổi của Văn Báo có thể xếp cùng Tần Cửu Gia. Lý Thanh Tịnh khó có thể tưởng tượng nổi một nhân vật lớn như vậy lại thay đổi nhiều đến thế.

Triệu Hùng nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu đi vào cùng tôi trước. Sau đó ở dưới lầu đợi tôi.”

“Tôi biết rồi, cậu chủ.” Nông Tuyền đáp.

Triệu Hùng thấy Lý Thanh Tịnh hơi căng thẳng, anh giơ tay ra để nắm lấy bàn tay trắng muốt của Lý Thanh Tịnh và nói: “Thanh Tịnh, đi thôi!”

Nông Tuyền và Văn Báo chia làm hai hướng, theo Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đi vào khách sạn.

Giờ phút này, Lý Thanh Tịnh Thanh cảm thấy bàn tay của Triệu Hùng quá lớn, quá ấm áp, mang lại cho cô ấy một cảm giác an toàn chưa từng có trước đây.

Khi bọn họ tới phòng ăn trên lầu, người của nhà họ Triệu đã đến.

Đám người Triệu Hùng vừa xuất hiện ở cửa, ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Triệu đều tập trung và Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh.

Triệu Khải Thời có chú ý tới việc con trai mình đang cầm tay Lý Thanh Tịnh.

Triệu Hùng nhìn xung quanh, thấy cả nhà họ Triệu đều đã ở đây, liền trưng ra khuôn mặt bình thản không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, nói: “Để mọi người phải đợi lâu rồi.”

Triệu Khải Nghĩa cười vui vẻ nói: “Vừa kịp lúc. Triệu Hùng, Thanh Tịnh, mau lại ngồi đi. Nông Tuyền cũng tới, vậy cùng ngồi xuống thôi.”

Triệu Khải Nghĩa hiện đang nắm giữ tập đoàn Khiếu Thiên, trên danh nghĩa là ông chủ là họ Triệu. Cho nên, ông ta có quyền lên tiếng lớn nhất.

Bên trái ông ta là Triệu Khải Thời và Lưu Văn Nhân. Bên phải lần lượt là Triệu Khải Nhân và Triệu Khải Trí.

Nông Tuyền không để ý tới Triệu Khải Nghĩa, đi tới bên cạnh Triệu Khải Thời hỏi: “Ông chủ, ông khỏe chứ?”

Triệu Khải Thời nhận ra Nông Tuyền từ một cậu thiếu niên ngây ngô đã trở thành một người đàn ông khỏe mạnh, liền khẽ nở một nụ cười rồi nói: “Nông Tuyền, cùng dùng bữa đi.”

“Không được, cậu chủ muốn tôi đợi ở tầng dưới.” Nông Tuyền nói một cách khờ khạo.

Người nhà họ Triệu đều biết Nông Tuyền chỉ nghe lời của Triệu Hùng.

Sau khi Nông Tuyền chào hỏi Triệu Khải Thời, anh đi đến bên Triệu Hùng và nói: “Cậu chủ, tôi xuống lầu đợi anh.”

Triệu Hùng “ừm” một tiếng và gật đầu.

Triệu Hùng đưa mắt nhìn quanh, thấy Triệu Hằng cố ý ngồi bên cạnh Lưu Văn Nhân, anh liền dắt Lý Thanh Tịnh tới ngồi cạnh Triệu Hằng.

Người đã tới đông đủ, Triệu Khải Nghĩa nói với Văn Báo: “Ông chủ Văn, có thể bắt đầu dọn đồ lên được rồi.”

Văn Báo đáp: “Tôi biết!” rồi quay người bước ra ngoài.

Lý Thanh Tịnh, sau khi vào liền hướng ánh mắt về phía Lưu Văn Nhân. Đồng thời, cô cũng nhận ra Lưu Văn Nhân trùng hợp đang nhìn về cô.

Ánh mắt của hai người xiên qua không khí, khẽ gật đầu với nhau.

Sau khi Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh tới, lại có thêm một việc khó xử.

Triệu Khải Nghĩa hỏi Lý Thanh Tịnh: “Chú đã đặt sẵn một số món ăn, không biết có hợp ý cháu không. Nếu cháu muốn ăn gì, cứ gọi thêm.”

Lý Thanh Tịnh chỉ mỉm cười và nói: “Không cần đâu, tôi ăn gì cũng được.”

“Cô đang mang thai sao?” Lưu Văn Nhân hỏi Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh không hề giấu diếm, nói: “Đúng vậy, đã hơn hai tháng rồi.”

Lý Thanh Tịnh cũng không ngờ con mắt của Lưu Văn Nhân lại tốt như vậy, vừa liếc mắt liền có thể nhận ra cô đang mang thai.

Mấy người nhà họ Triệu vừa nghe thấy Lý Thanh Tịnh mang thai, ai nấy đều không khỏi nhìn cô. Đặc biệt là Triệu Khải Thời, ánh mắt ông có ý nghĩa sâu sắc.

Triệu Hùng chính là con trai của Triệu Khải Thời, mặc dù quan hệ giữa bố và con trai không hòa thuận, nhưng ông ấy cũng hy vọng Lý Thanh Tịnh sẽ sinh cho Triệu Hùng một đứa con trai. Như vậy, nhà họ Triệu vẫn sẽ có người nối dõi.

Lý Thanh Tịnh đưa mắt nhìn Triệu Hùng, anh lập tức đọc được suy nghĩ của vợ, liền gật đầu với cô một cái.

Chỉ thấy Lý Thanh Tịnh khẽ mở miệng nói: “Lần này tôi mang song thai. Bác sĩ cũng đã khám cho tôi, nói rằng là hai bé trai.”

“Song thai? Hai bé trai?”

Triệu Khải Thời đứng lên một cách hào hứng, giọng run rẩy hướng về Lý Thanh Tịnh và hỏi: “Cái này, bác sĩ... bác sĩ đó thực sự nói như vậy sao?”
Bình Luận (0)
Comment