Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1220

Nghe lời nói của Hà Ngọc Kỳ, Triệu Hùng lườm mắt trừng cô ấy, hút hai điếu thuốc xong, nói: "Con bé cô chưa từng yêu đương thì biết cái khỉ gì chứ?"

"Anh..."

Hà Ngọc Kỳ bị Triệu Hùng mắng đến không cách nào phản bác, cô ấy khẽ hừ một tiếng, nói: "Anh đừng xem thường người ta, tôi còn trẻ. Chỉ cần tôi gật gật đầu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đàn ông quỳ dưới chân của tôi. Chỉ là tôi còn chưa muốn nói yêu đương mà thôi."

Triệu Hùng lười nhác tranh chấp với Hà Ngọc Kỳ, nếu lại cãi nhau trên vấn đề này với cô ấy, không biết cô ấy còn có thể nói ra cái lời ghê gớm gì nữa.

Sau khi về nhà, Triệu Hùng phát hiện Lý Thanh Tịnh đã ngủ.

Anh tới phòng tắm rửa mặt một cái, không dám quấy nhiễu đến Lý Thanh Tịnh, anh nằm xuống bên người cô, sau đó chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi Triệu Hùng khi tỉnh lại thì thấy Lý Thanh Tịnh đang nhìn chằm chằm anh.

"Anh đã tỉnh rồi?" Lý Thanh Tịnh mỉm cười nói.

Triệu Hùng đưa tay kéo Lý Thanh Tịnh tới, cúi đầu hôn trên trán cô một cái, cười nói: "Thanh Tịnh, sao em lại dậy sớm như vậy?"

Lý Thanh Tịnh nở nụ cười xinh đẹp, đưa tay sờ lên lồng ngực bền chắc của Triệu Hùng, nói vẻ yếu ớt: "Tối hôm qua anh trở về lúc nào?"

"Hơn mười hai giờ đêm." Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, em đoán ngoại trừ Tô Hữu Hiệu thì còn có thêm người nào?"

"Ai vậy?"

"Em đoán một chút đi."

"Em biết người này không?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

"Đương nhiên biết!"

Lý Thanh Tịnh nghĩ nghĩ rồi nói với Triệu Hùng: "Không phải là con trai của Mã Kiện Lâm, nhà giàu nhất Nha Trang, Mã Bá Lộc chứ?"

"Ơ... Sao em đoán được hay vậy?" Triệu Hùng vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Thực sự là Mã Bá Lộc sao?"

"Đúng vậy, là Mã Bá Lộc!"

Lý Thanh Tịnh cười nói: "Kỳ thực chuyện này rất dễ đoán. Em cũng không quen nhiều người, lần trước chúng ta đi Nha Trang, em thấy quan hệ giữa Tô Hữu Hiệu và Mã Bá Lộc vô cùng tốt. Mà nhóm của các anh, Tô Hữu Hiệu cũng không có khả năng sẽ mang người khác tới."

"Quả nhiên rất thông minh!"

Triệu Hùng đưa tay bóp mặt mũi của Lý Thanh Tịnh một cái.

"Ai da, đáng ghét!" Lý Thanh Tịnh đưa tay đánh bàn tay Triệu Hùng rồi nói: "May mắn cái mũi này của em là thật, nếu không phải là thật thì đã bị anh bóp hư hết rồi."

"Tối hôm qua anh đi bệnh viện nhìn Triệu Hằng, hôm nay cậu ta sẽ xuất viện." Triệu Hùng nói.

"Triệu Hằng hồi phục rồi sao?"

"Đã hồi phục! Chỉ là..."

Lý Thanh Tịnh thấy bộ dạng Triệu Hùng cứ ấp a ấp úng, cô hỏi: "Chỉ là làm sao?"

"Anh phát hiện, hình như Triệu Hằng đã thích cái cô y tá tên Hạ Hồng Ngọc kia rồi."

"Thực sự sao? Thế không phải là rất tốt à?"

"Tốt cái gì mà tốt. Em cũng không phải không biết quy cũ nhà họ Triệu, nhà họ Triệu làm sao có thể để cho Triệu Hằng cưới một cô gái không có thân thế bối cảnh được chứ."

Lý Thanh Tịnh nhìn Triệu Hùng nói: "Theo ý em mà nói thì, mấy cậu ấm nhà giàu như các anh chính là già mồm. Bây giờ tình huống nhà họ Triệu như thế nào, anh cũng không phải không biết. Trên mặt nổi là nhà họ Triệu đối phó chúng ta, kỳ thực là bên trong có người khống chế nhà họ Triệu để đối phó chúng ta. Dù sao mà nói thì có thể tác hợp một cuộc hôn nhân, cũng là một việc thiện. Cũng có thể cứu Triệu Hằng ra khỏi vũng bùn nhà họ Triệu, không thì anh âm thầm giúp đỡ hai người bọn họ đi."

"Không được! Thân phận bây giờ của anh rất khó nói. Thanh Tịnh, chẳng lẽ em đã quên là anh đã bị trục xuất khỏi nhà họ Triệu rồi à?"

"Em đương nhiên biết chứ. Nhưng mà nước ngoài cũng có người trong hoàng tộc cưới cô bé lọ lem ở dân gian, nhà họ Triệu các anh làm sao không chứa một cô gái bình thường được chứ? Thế Hạ Hồng Ngọc có thích Triệu Hằng không?"

"Không biết! Nhưng anh trai của cô ta hiến giác mạc cho Triệu Hằng. Triệu Hằng còn chưa biết chuyện này."

Lý Thanh Tịnh cười nói: "Có lẽ đây chính là ông trời tác hợp duyên phận cho hai người bọn họ."

"Đúng rồi, đầu tháng không phải sẽ mở phiên tòa xử lý quyền khống chế trung tâm thương mại Tần Uyển sao? Anh nói rằng bố của anh và Lưu Văn Nhân thật sự đi tới Hải Phòng à?"

"Ừ. Chú ba nói như thế."

Vừa nhắc tới Triệu Khải Thời và Lưu Văn Nhân, cảm xúc của Triệu Hùng trở nên suy sụp.

Tuy đã qua rất nhiều năm, nhưng mà Triệu Hùng thực sự rất khó tiêu tan.

Khi mẹ của anh là Tần Uyển đã mất, chuyện này đả kích rất lớn với Triệu Hùng. Khi anh mất mát nhất, bàng hoàng bất lực nhất, tín ngưỡng duy nhất trong lòng của anh chính là phần tưởng niệm về Tần Uyển.

Triệu Hùng cố ý không suy nghĩ nhiều về Triệu Khải Thời. Bởi vì khi vừa nghĩ đến Triệu Khải Thời, anh cũng sẽ nghĩ tới ả hồ ly tinh Lưu Văn Nhân kia.

Nguyên do trong này, mặc dù dùng tình có thể lý giải để hình dung. Nhưng dù sao trên đời này ai cũng chỉ có một người mẹ, ai cũng không thay thế được vị trí của Tần Uyển trong lòng của Triệu Hùng.

"Vậy anh chuẩn bị xong chưa?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng im lặng nở nụ cười, nói: "Coi như anh có cố gắng chuẩn bị thì cũng đánh không lại thực tế. Đến lúc đó rồi nói sau. Thanh Tịnh, thời gian còn sớm, em ngủ thêm một lát nữa đi. Anh đi ra ngoài luyện võ."

Triệu Hùng đứng dậy đổi quần áo xong, cầm một cái kiếm gỗ rời đi.

Phía trước Quan Cảnh Đài, chỉ thấy thân ảnh Triệu Hùng tung bay trên dưới, chân đạp bộ pháp Cuồn Vân, rồi luyện tập Bùi Mân kiếm pháp.

Luyện ba lần, mỗi một lượt đều cảm giác khác nhau. Giống như trong lòng trống rỗng, thì sử dụng bộ kiếm pháp này sẽ có uy lực rất lớn vậy.

Triệu Hùng lại thử luyện tập một lần nữa, không ngờ rằng kết quả đúng là như vậy.

Kể từ sau khi anh luyện tập Dịch Cân Kinh, tâm linh của Triệu Hùng đã nhận được gột rửa. Trên cảm xúc, anh càng ngày càng có thể tùy tâm sở dục.

Lần luyện kiếm này để cho Triệu Hùng có phát hiện mới, anh vô cùng vui mừng.

Sau khi về nhà, Triệu Hùng nói chuyện này với Lý Thanh Tịnh.

Lý Thanh Tịnh cũng vui mừng thay cho Triệu Hùng.

Chỉ cần thực lực của Triệu Hùng mạnh hơn một phần, thì sự an toàn của nhà bọn họ sẽ được bảo đảm thêm một phần. Nếu như tu vi của Triệu Hùng có thể tấn thăng đến Thần bảng, bọn họ có thể sẽ không e ngại Am Cẩu nữa, cho nên Triệu Hùng luôn một mực cố gắng, chưa bao giờ buông lỏng.

Sau khi ăn sáng xong, Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, hôm nay em không muốn ngây người ở nhà nữa, em muốn đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành."

"Thế em muốn đi đâu? Anh sẽ đi cùng em." Triệu Hùng nói.

"Anh không đi với đám người Kim Trung sao?"

"Không cần! Anh để Ngọc Kỳ đi cùng với bọn họ rồi."

Lý Thanh Tịnh cười nói: "Khó trách mới sáng sớm mà Ngọc Kỳ đã chạy mất, cũng không ăn cả bữa sáng."

Triệu Hùng cười nói: "Đương nhiên. Kim Trung, Mã Bá Lộc, Trương Tử An và Tô Hữu Hiệu đều là những người đẹp trai. Con bé Ngọc Kỳ này đi với nhiều người đẹp trai như vậy, hẳn là đã vui đến quên cả trời đất rồi."

"Anh thật sự là rất biết sắp xếp đó. Em cũng không nghĩ ra muốn đi đâu nữa? Anh có ý tưởng gì không?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

Triệu Hùng nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta đi viện dưỡng lão để thăm mẹ em một chút, sau đó sẽ đi nhà họ Hạ một lát."

"Nhà của Hạ Hồng Ngọc phải không?"

"Đúng vậy! Không phải em đã nói muốn kết hợp Triệu Hằng và Hạ Hồng Ngọc sao? Đương nhiên phải đi tìm hiểu rõ ràng người phụ nữ Hạ Hồng Ngọc này. Mà phương pháp hiểu rõ nhanh nhất chính là tới thăm hỏi gia đình."

"Sao vậy, anh nghĩ thông suốt rồi à?"

"Đã nghĩ thông rồi! Như lời em nói, tự do yêu nhau. Nếu như Triệu Hằng và Hạ Hồng Ngọc thật sự yêu nhau, anh nguyện ý giúp đỡ bọn họ. Huống hồ, Hạ Phàm còn hiến giác mạc cho Triệu Hằng, chuyện này cũng là duyên phận."

"Được rồi. Cứ quyết định như vậy đi. Anh đợi em một lát, em đi thay quần áo rồi chúng ta xuất phát."

Lý Thanh Tịnh ngây ngốc ở nhà hai ngày đều nhanh uất ức, bây giờ trên mặt cô đã lộ ra nụ cười thoải mái, vui vẻ bước lên lầu.
Bình Luận (0)
Comment