Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1203

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh quay đầu nhìn lại nơi phát ra âm thanh, khi thấy Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo đứng trước cửa tiệm, Lý Thanh Tịnh vui mừng đi lên phía trước, nói với Lưu Hải Yến: "Hải Yến, sao cô lại ở đây?"

Lưu Hải Yến liếc qua Triệu Hùng đang ở cách đó không xa, thấy anh không có tới nói chuyện với cô ta, trong lòng hơi có chút tức giận. Nhưng mặt ngoài vẫn tỉnh bơ, nở nụ cười xinh đẹp nói với Lý Thanh Tịnh:

"Tôi và Lâm Thanh Thảo tới đây để shopping, không nghĩ tới sẽ gặp phải chị Lý."

Trên người Lý Thanh Tịnh còn đang mặc đầm dạ hội nhân ngư màu đen kia, còn chưa đổi lại.

Lưu Hải Yến thấy Lý Thanh Tịnh mặc lễ phục dạ hội này, nhìn có vẻ rất hợp vóc dáng, cũng không có quá bó sát, vô cùng thích hợp với loại phụ nữ vừa mang thai như Lý Thanh Tịnh.

"Chị Lý, chị mặc đầm đuôi cá này thật là xinh đẹp, chị muốn đi tham gia yến hội à?" Lưu Hải Yến cười tủm tỉm hỏi.

"Đúng vậy." Lý Thanh Tịnh cười nói: "Sinh nhật của một người bạn, không thể ăn mặc quá tùy tiện!"

"Tiệc sinh nhật của ai thế?" Lưu Hải Yến hỏi.

"Con gái lớn của tập đoàn Vân Thị, Vân Nhã."

Triệu Hùng ở một bên nghe rõ ràng.

Nghe Lý Thanh Tịnh cũng muốn đi tham gia tiệc sinh nhật của Vân Nhã, trên mặt anh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không nghĩ rằng Lý Thanh Tịnh giữ bí mật tốt như thế, vậy mà không nói với anh là muốn đi tham dự tiệc sinh nhật của Vân Nhã.

Chỉ nghe Lưu Hải Yến hỏi Lý Thanh Tịnh rằng: "Chị Lý, tôi có thể đi tham gia tiệc sinh nhật cùng với các người hay không?"

"Chuyện này..."

Lý Thanh Tịnh lộ ra vẻ mặt rất khó xử, cô giải thích với Lưu Hải Yến: "Hải Yến, không phải là tôi không muốn dẫn cô đi. Mà là Vân Nhã dù sao cũng là con gái lớn của tập đoàn Vân Thị, tôi và Triệu Hùng cũng được mời mới có thể đi, cho nên không thể tự dẫn người theo được."

"Hiểu rồi. Thế để tôi tự nghĩ biện pháp." Lưu Hải Yến cười nói.

Lưu Hải Yến lôi kéo bàn tay của Lý Thanh Tịnh đi tới trước mặt Triệu Hùng, nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Hùng đang kéo căng, trong lòng cô ta cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

"Anh Triệu, cảm ơn anh đã cứu tôi và Lâm Thanh Thảo." Lưu Hải Yến làm cái động tác cảm ơn Triệu Hùng.

Triệu Hùng thấy Lưu Hải Yến không có nói chuyện anh nhìn qua thân thể của Lưu Hải Yến, lúc này mới yên tâm lại. Nhàn nhạt đáp một câu: "Chúng ta dù sao cũng coi như là bạn bè một phen, cứu cô là chuyện bình thường. Chỉ là bây giờ người tốt khó xử..."

"Anh Triệu, lời này của anh là có ý gì?" Lưu Hải Yến giả vờ không biết hỏi lại.

Cô ta muốn ép Triệu Hùng tự nói đi ra.

Liền nghe Triệu Hùng nói: "Cô Lưu, chẳng lẽ cô chưa nghe nói qua câu chuyện anh nông phu và con rắn sao? Một anh nông phu tốt bụng cứu được một con rắn, thế nhưng mà còn rắn cũng không biết ơn, còn cắn ngược anh nông phu một cái."

Lưu Hải Yến cười một cái nói: "Anh Triệu, thế anh chưa nghe qua chuyện Hứa Tiên và Bạch nương tử à? Hứa Tiên người ta cứu được một con bạch xà, bạch xà cảm ân nên cuối cùng gả cho Hứa Tiên. Đều là cứu rắn, nhưng kết quả là khác biệt. Điều này nói rõ con người thì phân tốt xấu, rắn cũng phân thiện ác. Không thể chỉ vì thấy một điểm xấu mà đánh giá toàn bộ như vậy được chứ."

Lý Thanh Tịnh nghe cuộc trò chuyện giữa Lưu Hải Yến và Triệu Hùng, cô có cảm giác trong lời nói của hai người này có hàm ý nào đó, không khỏi nghi ngờ nhìn qua Triệu Hùng.

Triệu Hùng cũng không thể ngay mặt giải thích với Lý Thanh Tịnh, cho nên anh chỉ có thể nói với Lưu Hải Yến: "Cô Lưu, nếu như cô và Lâm Thanh Thảo đi tới đây để mua sắm, tôi có một tấm thẻ V.I.P của trung tâm thương mại Tần Uyển, có thể hưởng thụ đãi ngộ khách hàng V.I.P ở đây, cô cứ cầm lấy mà dùng."

Lưu Hải Yến vui vẻ tiếp nhận tấm thẻ V.I.P rồi nói với Triệu Hùng: "Cảm ơn anh."

"Chị Lý, vậy chúng ta đi dạo chơi cùng nhau có được không?" Lưu Hải Yến hỏi Lý Thanh Tịnh.

"Được chứ. Khó có được tình cờ gặp gỡ, vậy thì đi chung."

Khi Lý Thanh Tịnh giới thiệu Tiêu Yến với Lưu Hải Yên, cô chỉ nói là em gái nhà hàng xóm, cũng không có nói thân phận chân chính của Tiêu Yến. Ba người phụ nữ cười cười nói nói, trò chuyện đến quên cả trời đất.

Triệu Hùng và Nông Tuyền đi theo ở phía sau, kể từ khi Lưu Hải Yến xuất hiện, trong lòng của Triệu Hùng bắt đầu trở nên hỏng bét.

Thân phận của người phụ nữ Lưu Hải Yến này rất không rõ ràng, lại còn muốn giết anh. Nhìn có vẻ cười ngọt ngào giống như tiên nữ, nhưng nhớ lại cảnh Miêu Bắc chết thảm trên tay của cô ta, anh nghĩ lại một chút mà lạnh run cả người.

Nếu là sinh hoạt chung một chỗ với người phụ nữ như vậy, cả ngày hẳn đều phải nơm nớp lo sợ.

Tại một cửa hàng đồ vest, Lý Thanh Tịnh tuyển một bộ đồ vest cho Triệu Hùng.

Sau khi Triệu Hùng thay đổi bộ đồ, người anh lộ ra phong độ nhanh nhẹn, trở nên đẹp trai hơn không ít. Không chỉ có Lý Thanh Tịnh không ngừng khen ngợi, mà ngay cả hai mắt của Lưu Hải Yến cũng tỏa sáng khi nhìn anh.

Ngày thường thì Triệu Hùng thích mặc quần áo sao cho thoải mái là được. Sau khi anh mặc đồ vest vào, khí chất con người anh xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lâm Thanh Thảo không nhịn được bật thốt lên: "Anh Triệu trở nên rất đẹp trai đó."

Lưu Hải Yến quay đầu trừng mắt Lâm Thanh Thảo nói: "Cái con bé này lại mắc bệnh háo sắc!"

Lâm Thanh Thảo kỳ thực muốn nói là sao vừa rồi Lưu Hải Yến cũng nhìn không chớp mắt. Nhưng mà cô ta chỉ là một người giúp việc, làm sao dám phản bác lời nói của Lưu Hải Yến.

Mấy người bọn họ đi dạo trung tâm thương mại Tần Uyển cho đến trưa, sau đó kiếm một tiệm cơm rồi ăn trưa đơn giản. Để Triệu Hùng thở phào nhẹ nhõm là Lưu Hải Yến cũng không có nói qua chuyện anh nhìn thấy cơ thể của cô ta, điều này khiến Triệu Hùng yên tâm không ít.

Không ngờ rằng, khi rời đi tiệm cơm. Lưu Hải Yến nháy nháy mắt hướng Triệu Hùng, ý tứ chỉ có hai người bọn họ có thể hiểu: "Tôi và anh còn chưa xong đâu."

Triệu Hùng vò đã mẻ không sợ rơi, muốn nhìn xem rốt cuộc là Lưu Hải Yến muốn chơi cái dạng gì, anh tỏ ra thái độ thờ ơ, điều này khiến Lưu Hải Yến vô cùng tức giận. Sau khi bốn người Triệu Hùng, Lý Thanh Tịnh, Nông Tuyền và Tiêu Yến rời đi, Lâm Thanh Thảo đứng ở bên cạnh Lưu Hải Yến rồi hỏi: "Cô chủ, cô thật sự muốn đi tham gia tiệc sinh nhật của Vân Nhã kia sao?"

"Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đều đi, đương nhiên tôi cũng muốn đi. Lập tức đi liên hệ nhà họ Vân để làm chuyện này đi." Lưu Hải Yến ra lệnh cho Lâm Thanh Thảo.

"Biết rồi, cô chủ." Lâm Thanh Thảo bắt đầu gọi điện thoại, liên lạc với nhà họ Vân.

Sau khi làm xong, Lâm Thanh Thảo nói: "Cô chủ, đã làm xong."

"Được rồi. chúng ta về khách sạn trước. Nghỉ ngơi một lát rồi đến góp vui." Lưu Hải Yến nói xong thì đi tới chiếc xe.

Tiệc sinh nhật của Vân Nhã được tổ chức tại khu biệt thự Bích Vân của nhà họ Vân.

Nơi này có sân đánh Golf, mặc dù còn chưa tới mùa hè, nhưng nhờ buổi lễ long trọng của công ty nên được trang trí vô cùng rực rỡ. Dùng hoa tươi tạo nên một loại màu sắc rực rỡ, cảm giác tràn trề ý hoa.

Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh mỗi người chia ra tự thay xong quần áo. Lý Thanh Tịnh xuống lầu nói với Triệu Hùng: "Triệu Hùng, thời gian không còn sớm. Chúng ta phải đi thôi."

Triệu Hùng nhìn Lý Thanh Tịnh đang vô cùng gợi cảm, anh vuốt vuốt cái mũi cười nói: "Thanh Tịnh, em lừa gạt anh thật là khổ. Sao em không nói sớm với anh là em cũng đi tham gia tiệc sinh nhật của Vân Nhã?"

"Sao vậy, anh không thích em đi à? Có phải sợ em ảnh hưởng đến anh và Vân Nhã hay không?" Lý Thanh Tịnh cố ý trêu đùa với Triệu Hùng, cười nói.

"Làm sao lại thế. Anh mang theo vợ đi ra ngoài mới có cảm giác tự hào và thỏa mãn chứ."

"Vì cái gì?" Lý Thanh Tịnh hỏi.

"Bởi vì vợ của anh xinh đẹp. Mang đi ra ngoài rất có mặt mũi."

Lý Thanh Tịnh hờn dỗi cười nói: "Em mới phát hiện ra, thì ra bộ dạng trung thực của anh là giả vờ, anh ăn nói thật sự là càng ngày càng ngọt xớt."

Triệu Hùng lúng túng cười hai tiếng rồi nói với Lý Thanh Tịnh: "Đúng rồi, hôm nay đi tiệc sinh nhật của Vân Nhã thì sẽ gặp lại một người bạn cũ của chúng ta đó."

"Ai vậy?"

"Kim Trung. Anh ta tới từ Thanh Hóa, anh bảo anh ta đi thẳng tới tiệc sinh nhật của Vân Nhã."

Triệu Hùng duỗi ra cánh tay rồi nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, chúng ta đi thôi!"

Lý Thanh Tịnh nghe thấy tên Kim Trung cũng vô cùng phấn khởi, chủ động cặp lên cánh tay của Triệu Hùng: "Anh không sợ em đi theo sẽ làm hỏng chuyện tốt của anh sao?"

"Không sợ. Em đi thì anh mới vui. Đây mới là chuyện tốt nhất."
Bình Luận (0)
Comment