Chàng Rể Trường Sinh

Chương 303

Dứt lời, mắt Đinh Dũng lạnh lùng, anh dùng lực bóp, đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng “rắc”, bác sĩ kia gãy cổ, không còn lấy hơi thở.  

“Đừng, đừng giết tôi. Là tôi sai rồi, tôi không nên bắt Hàn Phương Nhiên, nhưng cô ấy cũng không phải do tôi hại, là cô ấy, là cô ấy tự nhảy từ trên tầng xuống, đừng giết tôi…”, thấy Đinh Dũng giết vị bác sĩ kia, lần này Viên Thiếu Khang thấy sợ thật rồi. Hắn không màng đến tôn nghiêm gì nữa, cứ thế trèo xuống khỏi giường bệnh, quỳ xuống xin Đinh Dũng, vừa dập đầu vừa cầu xin: “Anh Đinh, đừng giết tôi, xin anh, xin anh tha cho tôi”.  

“Mày ép đến mức Phương Nhiên phải nhảy tầng?”, đôi mắt Đinh Dũng nheo lại, giọng nói sắc lạnh khiến cả căn phòng như hoá thêm lớp băng. Trong lòng anh vẫn đau đớn khôn tả, rốt cục Hàn Phương Nhiên đã phải chịu sự dày vò thế nào nên mới nhảy lầu như thế? Nghĩ tới những điều này, lòng Đinh Dũng càng thêm nặng nề: “Nha đầu, sau này anh sẽ không rời xa em nữa, anh sẽ không để em phải chịu khổ một mình nữa”.  

Cứ nghĩ tới cảnh tuyệt vọng khi Hàn Phương Nhiên nhảy lầu, Đinh Dũng càng thấy đau đớn hơn bao giờ hết.  

“Tôi, tôi cũng không biết, là cô ấy tự nhảy, không liên quan gì đến tôi”, Viên Thiếu Khang sợ hãi, nhưng trong lòng hắn lại sốt ruột: “Bố, sao bố vẫn chưa tới?”  

Advertisement

“Vậy mày chết đi”, nghe Viên Thiếu Khang nói vậy, Đinh Dũng hít vào thật sâu, đôi mắt đỏ ngầu mang theo sát khí, cứ thế bóp chặt cổ Viên Thiếu Khang nhấc hắn lên.  

Bị Đinh Dũng bóp cổ, hai tay Viên Thiếu Khang nắm chặt lấy cổ tay Đinh Dũng, muốn vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh, nhưng cho dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể làm gì hơn được nữa.  

“Anh, anh không thể giết tôi, nếu không bố tôi sẽ, sẽ không tha cho anh”, Viên Thiếu Khang vùng vẫy, giọng nói ngắc ngứ, khó khăn lắm mới hít thở được ít không khí khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi vì cho rằng cái chết đang đến rất gần.  

Advertisement

Cái chết đáng sợ trước mắt khiến Viên Thiếu Khang muốn rụng rời. Chưa bao giờ hắn mong bố hắn và Tư Đồ Phi xuất hiện trước mặt hắn như lúc này.  

Thế nhưng hắn biết điều đó là không thể. Chưa nói tới thông tin có được truyền đi hay không, kể cả thông tin được truyền đi thì bố hắn cũng không có đủ thời gian mà tới nơi.  

“Yên tâm, không phải lo không gặp được bố mày lần cuối đâu”, Đinh Dũng khẽ dùng lực, nhếch miệng, giọng nói lạnh hơn: “Nhớ đợi một lát trên đường xuống Hoàng Tuyền, bố mày sẽ đến tìm mày sớm thôi”.  

“Có điều cho mày chết như vậy thì cũng hơi đáng tiếc”, dứt lời, Đinh Dũng thả cổ Viên Thiếu Khang ra, sau đó ấn vào vai hắn, bóp mạnh.  

Rắc! Từng âm thanh vang lên, Viên Thiếu Khang kêu gào thảm thiết. Xương vai hắn bị Đinh Dũng bóp gãy rời. Cơn đau kịch liệt khiến Viên Thiếu Khang ngã ra giường phẫu thuật, rống lên đau đớn.  

“Đánh gãy một bên tay của mày là vì những người đã bị mày hại”, Đinh Dũng đứng trước giường phẫu thuật nhìn Viên Thiếu Khang kêu gào thảm thiết rồi vung tay lần nữa.  

Lại là một loạt âm thanh vang lên. Đinh Dũng cứ thế bóp vào xương vai bên kia của Viên Thiếu Khang. Hai bên vai đều gãy toàn bộ xương. Viên Thiếu Khang giống như mất đi hai vai, hắn sống không bằng chết.  

“Mày giết tao đi”, vừa rồi Viên Thiếu Khang còn cầu sống nhưng bây giờ hắn bắt đầu cầu xin Đinh Dũng giết mình.  

Cảm giác gãy xương quả thật là sự dày vò không bằng chết đi cho rồi, đặc biệt khi thấy đối phương đứng trước mặt mình, lần lượt bóp gãy xương mình, không chỉ khiến Viên Thiếu Khang cảm thấy bị dày vò khôn tả mà càng khiến hắn rơi vào tuyệt vọng.  

Kể cả lần này Đinh Dũng không giết Viên Thiếu Khang thì trong lòng hắn cũng đã thay đổi suy nghĩ, hắn sẽ không quay lại làm người bình thường được nữa.  

“Giết mày? Dễ cho mày quá”, Đinh Dũng hắng giọng, túm vào chân trái Viên Thiếu Khang, sau đó bẻ gãy cổ chân hắn. Cổ chân bị gãy khiến xương chân cứ thế mà gãy theo.  

Cơn đau khủng khiếp khiến Viên Thiếu Khang chưa bao giờ lại mong được hôn mê như bây giờ. Thế nhưng Đinh Dũng vừa dày vò Viên Thiếu Khang, trong tay lại đẩy ra từng luồng linh lực ngăn cho Viên Thiếu Khang không thể ngất đi được.  

Anh phải cho Viên Thiếu Khang mở to mắt mà nhìn xương trên cơ thể mình dần dần bị gãy nát. Anh phải cho Viên Thiếu Khang nếm trải nỗi đau đớn nhất trên đời.  

Khi Đinh Dũng lần lượt đánh gãy xương trên cơ thể Viên Thiếu Khang thì ở trong biệt thự, Viên Thiên Hàng đã nhận được thông tin và lập tức dẫn người tới viện, đồng thời thông báo cho Tư Đồ Phi.  

Viên Thiên Hàng không hiểu rõ thực lực của Đinh Dũng, không biết thực lực hiện giờ của mình có phải đối thủ của Đinh Dũng hay không, do vậy ông ta mới gọi Tư Đồ Phi.  

“Hừ, dám chủ động tìm đến tận cửa”, Viên Thiên Hàng ngồi trong xe, nhìn ra bên ngoài, trong lòng không khỏi thắc mắc. Đàn em của Viên Thiếu Khang ít cũng phải cả trăm tên, không xảy ra chuyện mới phải.  

Chẳng mấy chốc, ông ta đã dẫn người tới gần cổng viện.  

“Không ổn rồi”, vừa xuống xe, Viên Thiên Hàng đã phải gật mình. Ông ta còn chưa tới cổng chính viện thì đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng bốc lên, sau đó ông ta nhìn thấy hai bố con Trương Thiệu Thích ở trong sảnh.  

Khi ông ta thấy tình trạng thảm hại của Trương Bồi Sơn thì trong lòng chợt thấy nhẹ hơn. Xem ra mùi máu tanh không phải từ người của mình, có lẽ là người nhà họ Trương bị Thiếu Khang xử lý rồi. Thế rồi Viên Thiên Hàng nhếch miệng cười lạnh lùng, nói với quản gia đằng sau mình: “Bắt hết bọn chúng lại cho tôi”.  

“Vâng”, quản gia kia nghe Viên Thiên Hàng nói vậy thì lập tức gật đầu, phất tay dẫn theo mười mấy tên xông vào.  

“Đừng lại đây”, thấy mười mấy gã đàn ông, người nhà họ Trương còn sót lại lập tức đứng dậy.  

Trương Thiệu Thích nhìn Viên Thiên Hàng với con mắt lạnh lùng, nhếch miệng cười, còn nụ cười của Viên Thiên Hàng khi thấy Trương Thiệu Thích đột nhiên khựng lại. Ông ta vội đảo mắt một lượt nhưng không thấy con trai mình đâu nên vội nạt: “Thiếu Khang đâu?”  

“Con trai ông, e rằng giờ đã quy thiên rồi”, Trương Thiệu Thích bật cười tàn nhẫn.  

“Khốn nạn, bố mày giết chết mày”, Viên Thiên Hàng tối sầm mặt lại, lao về phía Trương Thiệu Thích như mũi tên ra khỏi cung, tốc độ nhanh vô cùng, không hề giống với một người bình thường.  

Bịch! Trương Thiệu Thích đứng dậy, ông ta còn chưa ra tay đã bị Viên Thiên Hàng đấm vào ngực lùi sau vài bước mới đứng vững. Ông ta ôm ngực thở hổn hển.  

Đúng lúc này, trong bệnh viện đột nhiên vang lên tràng thét xé gan xé ruột.  

“A!!!! Mày giết tao đi. Mày giết tao đi, bố tao sẽ không tha cho mày. A!!!!”.
Bình Luận (0)
Comment