Chàng Rể Trường Sinh

Chương 102

“Chủ nhiệm Lương, có việc gì vậy! Bảo ông ngăn cậu ta lại, sao ông lại…”, một nam bác sĩ mặt mày khó coi nhìn chằm chằm  Lương Bính Thu. Vốn dĩ  Lương Bính Thu ngăn Đinh Dũng lại rồi nhưng lại để anh chạy mất.  

“Có ý gì? Cậu có tư cách gì mà dạy dỗ tôi. Muốn đuổi theo thì cậu đi mà đuổi”, nghe nam bác sĩ kia nói vậy, Lương Bính Thu mặt mày khó coi hắng giọng đẩy đám người đi.  

Trông bộ dạng tức giận của  Lương Bính Thu, đám người mặt ngơ ngác nhìn nhau. Không chỉ để Đinh Dũng chạy mất mà còn đắc tội với chủ nhiệm Lương của khoa châm cứu. Thật là mất nhiều hơn được.  

“Đinh Dũng, Đinh Dũng anh đi đâu?”, lúc này Hàn Phương Nhiên chạy ra khỏi bệnh viện, khoé mắt còn đẫm nước. Cô bặm chặt môi bất lực dựa vào trụ đá bên cạnh.  

Anh ấy rốt cục sao vậy nhỉ, anh ấy có bí mật gì không thể nói với mình sao? Hàn Phương Nhiên hoảng loạn vô cùng. Cô không biết rốt cục Đinh Dũng bị làm sao mà cứ nghĩ tới bộ dạng một mình chạy đi của anh mà cô không khỏi lo lắng.  

“Phương Nhiên, chúng ta về nhà thôi”, đúng lúc này, Lâm Hồng Ngạn đi tới.  

Advertisement

Bà ta nắm tay Hàn Phương Nhiên nhìn cửa bệnh viện rồi lên giọng: “Thằng đó chẳng ra làm sao. Đến chào cũng không nói nổi một câu đã bỏ đi rồi. Về nhà với mẹ, từ nay về sau nhà họ Hàn chúng ta không bao giờ liên quan gì đến nó nữa.  

“Mẹ, anh ấy…”, Hàn Phương Nhiên vốn dĩ còn định giải thích cho Đinh Dũng nhưng cô còn chưa lên tiếng thì bố cô là Hàn Thành Sơn đã đi tới, nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã. Nó đã không ở viện thì nói không chừng về nhà rồi cũng nên”.  

“Nó dám, bộ dạng đó của nó mà dám về nhà thì tôi báo cảnh sát”, ai ngờ Lâm Hồng Ngạn nghe vậy thì mặt mày thay đổi hẳn.  

Thấy Lâm Hồng Ngạn như vậy, Hàn Thành Sơn vội phất vạt áo, khẽ giọng nói: “Bà nói khẽ một tí. Không phải tôi đang dỗ Hàn Phương Nhiên về sao?”  

Advertisement

“Hừ, tôi không quan tâm”, Lâm Hồng Ngạn tỏ vẻ bất bình, cắn răng đáp lại.  

Đúng lúc này Hàn Phương Nhiên đột nhiên sáng mắt lên. Cô đứng bật dậy nghiến răng: “Đi thôi, chúng ta về nhà thôi”.  

Có lẽ anh ấy cũng đã về nhà rồi. Nhưng nếu như về thì tại sao lại không đi cùng với chúng ta. Lẽ nào là sợ bố mẹ cô trách móc sao?  

Hàn Phương Nhiên lúc này thực sự rất hoang mang, cô không biết nên làm thế nào.   

Đinh Dũng loạng choạng như vậy, không biết mình đi đâu. Cuối cùng anh ngồi phịch xuống bên ngoài bức tường nhà dân bỏ hoang.  

Trên tường còn phun những chữ rất to, có lẽ là một thôn sắp bị dỡ, khu dân cư xung quanh đã không còn ai, phần lớn đều đã dọn đi.  

“Có lẽ là cách viện đủ xa rồi”, Đinh Dũng lắc đầu để mình thức tỉnh lại.  

Trước đó khi anh ở phòng lọc máu đã nghe thấy hai chủ nhiệm của bệnh viện khẽ giọng thảo luận phương án xử lý. Bọn họ muốn lấy Đinh Dũng làm vật thí nghiệm, nghiên cứu loại độc tố đặc biệt trên người Đinh Dũng, và đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến Đinh Dũng trốn khỏi bệnh viện.  

Đinh Dũng ngồi dựa vào tường, cảm nhận sự thay đổi bên trong cơ thể. Anh hiểu ra rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa, vì sức mạnh của linh hồn quá lớn, cơ thể anh lại càng lúc càng yếu ớt hơn, nếu như vậy thì không khác gì những năm tháng vô tận mà anh đã từng trải qua trước đó, cơ thể dần dần sẽ mục rữa.  

Nhưng lần này khác ở chỗ một khi cơ thể mục rữa, vì Thánh Tâm Quyết nên linh hồn cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêmn trọng, ít nhất thì cũng tổn hại tới nguyên khí.  

“Bố, bố xem ở đây có người này”, đúng lúc này, một cô bé chừng mười một, mười hai tuổi chạy tới chỉ vào Đinh Dũng.  

Đằng sau cô bé là người đàn ông trung tuổi. Nghe cô bé nói vậy, ông ta vội đi tới. Khi trông thấy những vết hằn đen trên người Đinh Dũng thì sắc mặt ông ta tái nhợt cả đi. Ông ta vội vàng kéo cô con gái lại, nói: “Thiên Thiên, đừng đụng vào cậu ta, gọi xe cứu thương là được rồi”.  

“Vâng!”, cô con gái gật đầu, rút điện thoại ra đưa cho bố mình.  

Người đàn ông trung tuổi cầm điện thoại, định gọi tới số cấp cứu 120 thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: “Đừng gọi 120, tôi không sao”.  

Nghe vậy, ông ta vội nhìn sang Đinh Dũng. Chỉ thấy Đinh Dũng từ từ mở mắt, lắc đầu, nói bằng giọng thoi thóp: “Hai người đừng sợ. Tôi không sao. Không cần để ý tới tôi. Đừng gọi 120”.  

“Đây…cậu bị sao vậy?”, người đàn ông cau mày tỏ vẻ lo lắng.  

Ông ta trông hơi gầy, mặc chiếc áo sơ mi màu xám, đeo cặp khính gọng mảnh, trông hết sức nho nhã.  

“Bố ơi, hay là chúng ta đưa chú ấy về để chú ấy uống nước?”, Thiên Thiên kéo ống quần bố mình, nhình bố với ánh mắt ngây thơ và đầy lương thiện.  

“Ừ, vậy nghe theo Thiên Thiên”, người đàn ông trung tuổi gật đầu, xoa xoa mái tóc con gái, sau đó nhìn sang Đinh Dũng với nụ cười: “Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, coi như làm việc thiện đi”.  

Nói rồi, ông ta cõng Đinh Dũng hãy còn thoi thóp, từ từ đi về phía trước.  

Vừa đi chưa được bao lâu thì đằng trước đột nhiên xuất hiện một đám người xông ra. Đi đầu là một người đàn ông trọc đầu. Sau khi thấy hai bố con họ, người này cười gian giảo xông lên.  

“Tống Trường Quân, mẹ kiếp, ông đúng là không biết điều, còn chưa dọn đi à?”, gã đàn ông trọc đầu mặc áo ba lỗ vân hổ, trên cổ còn đeo cả sợi dây chuyền vàng to bản, ra vẻ hống hách chặn đường người đàn ông trung tuổi: “Cuối cùng tôi cũng tóm được ông rồi. Rốt cục ông có ký hay không?”  

“Anh Hổ, anh, các anh sao lại ở đây?”, thấy gã đàn ông trọc đầu, Tống Trường Quân tái mét mặt, lập tức kéo con gái Thiên Thiên nép vào mình.  

“Tôi hỏi lại ông lần nữa, hợp đồng này ông có ký hay không?”, gã đàn ông trọc đầu hắng giọng, tay xoa xoa cái đầu bóng nhẫy, mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Thiên: “Ha ha, không ngờ ông lại có cô con gái xinh đẹp như vậy, tương lai chắc chắn là một mỹ nhân đây. Hôm nay ông mà không ký thì tôi bán con ông vào động bên Châu Phi”.  

“Anh Hổ, xin anh giơ cao đánh khẽ, giá hợp đồng đó thấp quá, anh bảo nhà chúng tôi sau này sống ở đâu chứ”, Tống Trường Quân ôm chặt cô con gái bên cạnh, mặt mày khổ sở cầu xin anh Hổ.  

“Rượu mừng không uống lại đòi uống rượu phạt”, nghe Tống Trường Quân nói vậy, anh Hổ nheo mắt lại, lên giọng, hất đầu nhìn Đinh Dũng đang trên lưng Tống Trường Quân mà cười giảo hoạt: “Thế nào, lại còn cứu người à? Đến thân mình còn không cứu nổi mà còn đòi cứu người. Cả nhà ông đúng là lương thiện”.  

“Mấy đứa mày tóm lấy con bé kia cho tao”, anh Hổ nhổ phụt cái tăm đang ngậm xuống đất, chỉ vào Thiên Thiên mà ra lệnh.  

“Vâng”, mấy tên đàn em đầu nhuộm năm thứ màu lập tức xông lên.  

“Vương Hổ, mày đừng có ức hiếp người quá đáng”, Tống Trường Quân nắm chặt tay hét lên trong cơn hoảng loạn.  

“Mẹ kiếp, cái tên anh Hổ mà ông cũng dám gọi ra à?”, một tên đàn em trong số đó nghe thế thì lập tức nắm tay nện về phía mặt Tống Trường Quân.
Bình Luận (0)
Comment