Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 666

Chương 666:

 

Mấy cô gái nghe thấy câu này lập tức vô cùng kích động, vội vàng ngồi vào trong xe.

 

Lâm Dương cũng định đi theo, nhưng lập tức lại bị người trợ lý kia ngăn lại.

 

*Xin hỏi anh là ai vậy?” Trợ lý hỏi.

 

“Tôi sao? Tôi là anh rễ của Tô Dư.” Lâm Dương vội vàng nói.

 

“Nhưng đạo diễn Đổng của chúng tôi không mời anh đến.”

 

Trợ lý mỉm cười nói.

 

“Cái này …” Khuôn mặt Tô Dư vô cùng khó xử.

 

“Anh tự mình bắt taxi đi.” Thái Yến đang ngồi trong xe đột nhiên nói vọng ra một câu.

 

“Đúng vậy, anh mau bắt taxi đi, anh đến như thế nào thì hãy đi như thế, còn đợi bọn tôi dạy anh sao?” Chu Viên Viên cũng mở miệng cười chế nhạo.

 

“Anh trợ lý, anh có thể cho anh rể tôi đi nhờ được không?”

 

Tô Dư có hơi khó xử, cẩn thận hỏi một câu.

 

Nhưng Lâm Dương lại xua tay nói: “Tiểu Dư, không sao đâu, anh sẽ bắt taxi đến đó, mọi người cứ đi trước đi, anh sẽ lập tức đến ngay.”

 

“Anh rễ…”

 

“Yên tâm đi, anh đã nói rồi, anh sẽ không gây trở ngại cho các em đâu.” Lâm Dương nở nụ cười.

 

“Vậy… vậy thì được.” Tô Dư do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

 

“Cái đồ nhà quê mà cũng muốn ngồi lên xe của đạo diễn Đồng sao?”

 

Trợ lý liếc mắt nhìn Lâm Dương một cái, cười lạnh một tiếng rồi đóng cửa xe lại, sau đó ngồi vào chỗ ghế lái bắt đầu lái xe tới khách sạn Tinh Mỹ.

 

Chỉ một lát sau, xe Lincoln đã khuất khỏi tầm mắt Lâm Dương.

 

Những sinh viên đứng trước cổng trường vẫn còn đang chỉ trỏ.

 

“Sao 4 bạn nữ kia lại lên xe vậy?”

 

“Haizz, chắc chắn là được người có tiền bao nuôi rồi!”

 

Lâm Dương lắc lắc đầu, đứng ở ven đường bắt một chiếc xe taxi.

 

Nhưng đúng lúc này, một chiếc Mercedes Benz đột nhiên dừng lại bên cạnh Lâm Dương.

 

Cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một người đàn ông trung niên.

 

Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Dương, sau đó đột nhiên vội vàng mở cửa xe chạy xuống lao đến chỗ anh.

 

“Anh Lâm, anh là anh Lâm có đúng không?” Người đàn ông kích động nắm chặt lấy tay Lâm Dương, hưng phấn nói.

 

“Ông là?” Lâm Dương nhíu mày khó hiểu.

 

“Anh Lâm, anh đúng là quý nhân thì hay quên chuyện mà.

 

Nửa tháng trước chúng ta đã gặp nhau ở tập đoàn Dương Hoa, ở ngay trong phòng họp ấy!” Người đàn ông trung niên kích động nói.

 

“Ông… AI Tôi nhớ ra rồi! Ông tên là Vu Hưng Văn, là người của công ty tiếp thị Hưng Văn đúng không?” Lâm Dương chọt giật mình nhận ra, nhưng sau đó lại âm thầm nhíu mày.

 

Công ty tiếp thị Hưng Văn này của Vu Hưng Văn là một chuỗi công ty trong nước, nửa tháng trước, ông ta đột nhiên tới nói muốn hợp tác với tập đoàn Dương Hoa về mặt tiếp thị và đóng gói thuốc.

 

Vu Hưng Văn không hề biết Lâm Dương chính là giám đốc Lâm của tập đoàn Dương Hoa, nhưng lúc gặp mặt, ông ta đã tận mắt nhìn thấy thái độ cung kính của Mã Hải đối với anh.

 

Vì vậy mặc dù ông ta không biết Lâm Dương làm gì ở tập đoàn Dương Hoa, nhưng nhìn từ thái độ của Mã Hải đối với anh, chắc chắn Lâm Dương không phải là một nhân vật đơn giản.

 

Vu Hưng Văn dù sao cũng là một doanh nhân, khả năng quan sát nhát định phải có.

 

“Trí nhớ của anh Lâm thật là tốt, ha ha, anh Lâm, sao anh lại ở đây?” Vu Hưng Văn cười hỏi.

 

*Em gái tôi học ở trường này, tôi đến tìm con bé có chút việc.”

 

“Vậy sao? Thật là trùng hợp! Con gái tôi cũng đang học ở trường này, tối nay tôi đến đây cũng là để đưa nó về trường. Anh Lâm, bây giờ anh định đi đâu thế? Tôi tiễn anh một đoạn nhé?” Vu Hưng Văn vội vàng nói.

 

“Vậy có làm phiền đến ông quá không?”

 

“Không sao không sao, nếu như tôi đàm phán thành công với giám đốc Mã, vậy thì sau này chúng ta cũng sẽ là đối tác làm ăn của nhau rồi. Việc nhỏ này thì có xá gì!” Vu Hưng Văn cười nói.

 

“Vậy thì… Được rồi, dù sao thì bây giờ tôi cũng đang vội, đành làm phiền ông chút vậy.”

 

“Anh Lâm khách sáo quá, anh muốn đi đâu vậy?”

Bình Luận (0)
Comment