Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 569

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 569:

 

“Đúng vậy, hoàn toàn là rác rưởi, anh còn muốn Nam Phương đi xin lỗi cậu ta với vợ của cậu ta sao? Anh không sợ chuyện này truyền ra ngoài, người nhà họ Lương của chúng ta không còn mặt mũi nào sao?” Lương Dự nhìn chằm chằm vào Lương Phong Nghiêm, thờ ơ nói.

 

Những lời này ngay lập tức giống như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim của Lương Phong Nghiêm.

 

Lương Phong Nghiêm liên tục lùi lại phía sau, mở to mắt nhìn Lương Dự nhưng không nói được lời nào …

 

“Cậu đang nói cái gì vậy? Làm sai thì phải nhận lỗi. Cô Tô Nhan người ta vì bảo vệ Thu Yến mới bị Nam Phương đánh. Nam Phương đã dám làm thì phải dám nhận, nhận sai và nói câu xin lỗi, có cái gì to tát lắm sao?” Lương Vệ Quốc ngay lập tức nói.

 

Nhưng vừa dút lời, Lương Khánh Tùng trực tiếp cao giọng lên đến quãng tám: “Nhưng Nam Phương mang họ Lương!”

 

Âm thanh này, một giọng nói kinh thiên động địa, trực tiếp chắn động tát cả mọi người ở mặt ở hiện trường.

 

Lương Vệ Quốc ngưng lông mày và nhìn chằm chằm vào Lương Khánh Tùng.

 

Lại nhìn thấy Lương Khánh Tùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Lương Vệ Quốc nói: “Xin lỗi, cũng phải xem trường hợp nào, người như thế nào! Nếu như Lâm Dương và Tô Nhan là một nhân vật, tiểu bối khiêu khích, nói xin lỗi thì có làm sao? Nhưng chỉ hai phế vật như vậy, lời xin lỗi này, cậu không sợ người của các gia tộc ở Yến Kinh sẽ chế nhạo nhà họ Lương của chúng ta sao? Cậu không cần mặt mũi, nhưng chúng tôi cần! “

 

“Anh hail!”

 

“Cậu không cần nói nhiều nữa!” Lương Khánh Tùng hừ lạnh nói: ‘Vệ Quốc, hôm nay tôi đã nể mặt cậu lắm rồi, đồng ý để Thu Yến quay về còn để Nam Phương xin lỗi cô ta. Như vậy không lẽ vẫn còn chưa đủ sao? Nếu như cậu được voi đòi tiên, ép nhà họ Lương của chúng ta phải cúi đầu trước người ngoài? Còn cúi đầu trước một tên phế vật bắt tài của nhà họ Lâm sao? Chuyện này truyền ra ngoài, không nói xa xôi, cậu bảo người nhà họ Lâm nhìn nhà họ Lương của chúng ta như thế nào? Đừng nói chuyện này tôi không đồng ý, cho dù là anh cả đứng ở đây, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý! “

 

“Nhưng mà… Anh hai…”

 

“Đừng nói nhảm nữa! Lương Vệ Quốc, nếu như cậu còn chấp mê bắt ngộ, vậy thì bảo Lương Thu Yến cút khỏi nhà họ Lương cho tôi! Cô ta cũng đừng hòng nghe được một lời xin lỗi từ Nam Phương!” Lương Khánh Tùng tức giận gào thét lên.

 

 

“Nam Phương, đi thay quần áo, mang theo một ít hoa quả, đến thăm thím Thu Yến của con.”

 

Lương Dự cười nhạt một tiếng, nói một câu với con gái mình, cũng lười để ý đến Lương Vệ Quốc và Lương Phong Nghiêm, bước ra khỏi đại sảnh.

 

“Thằng khốn … thằng khốn !!I”

 

Lương Vệ Quốc tức giận toàn thân run rầy.

 

Lương Phong Nghiêm cũng siết chặt nắm đấm, phẫn nộ vô cùng.

 

“Bác ba, bây giờ phải làm sao đây?” Lương Phong Nghiêm hỏi.

 

“Xem ra chuyện này khó xử lý rồi, Phong Nghiêm, Bác Tam vô năng, không thẻ làm chủ được cho cháu.” Lương Vệ Quốc thở dài, trong đôi mắt già nua cũng tràn đầy bắt lực.

 

“Bác Ba tuyệt đối đừng nói như vậy, bác có thể để Thu Yến trở về, đã cố gắng hết sức rồi. Về phần chuyện của Tiểu Dương… cháu sẽ đi gặp bác hai lần nữa và nói chuyện thật rõ ràng với bác ấy!” Lương Phong Nghiêm nghiền răng nói.

 

“Tên nhóc ngốc, cháu còn không hiểu sao? Lương Nam Phương là cháu gái ruột của bác hai cháu. Nếu như nó cúi đầu, chính là khiến bác hai cháu mắt mặt. Bác hai cháu coi trọng thể diện nhát, làm sao có thể đồng ý chứ?”

 

“Vậy cháu đi tìm bác cải”

 

“Bác cả của cháu chưa chắc có thể để ý đến những chuyện vặt vãnh như vậy!” Lương Vệ Quốc thở dài, lắc đầu nói.

 

Lương Phong Nghiêm siết chặt nắm đấm, đôi mắt đỏ bừng nó iểu Dương là con trai nuôi của cháu, Tô Nhan là con dâu của cháu. Nó là vì bảo vệ vợ cháu mới chịu uất ức. Nếu như cháu không thể lấy lại công bằng cho nó, Lương Phong Nghiêm cháu làm sao có thể coi là đàn ông? Bác ba, nêu như bác cả từ chối, cháu sẽ quỳ xuống trước mặt bác ấy và cầu xin bác ấy chủ trì công đạo! “

 

Lương Phong Nghiêm nói xong, trực tiếp chạy ra ngoài.

 

“Phong Nghiêm! Phong Nghiêm!”

 

Lương Vệ Quốc vội vàng đuổi theo, nhưng ông ta làm sao đuổi kịp Lương Phong Nghiêm chứ?

 

Nhìn bóng lưng xa xăm, Lương Vệ Quốc liên tục thở dài.

 

Ông ấy đã không còn cách nào khác, chỉ đành phải lê thân thể mệt mỏi trở lại tiểu viện được sắp xếp tạm thời cho Lâm Dương, Lương Thu Yến và Tô Nhan.

 

Lúc này, Lâm Dương vẫn đang uống trà, ở đây chờ đợi tin tức.

 

Lương Sinh đứng ở một bên, thấp thỏm không yên, Lương Hồng Anh đang chăm sóc Tô Nhan và Lương Thu Yến bên trong.

Bình Luận (0)
Comment