Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 559

Chương 559:

 

“Bác Văn, võ công của bác cao cường như thế, tại sao lại như vậy? Bác sẽ không phải là có bệnh của người già đi?”

 

Lương Sinh tò mò hỏi.

 

Bác Văn này từ khi anh ta còn nhỏ đã trông cửa cho nhà họ Lương, dãi nắng dầm mưa, vẫn luôn ở đây, anh ta chưa từng thấy bác Văn bị cảm, sao lại đột nhiên ngã xuống?

 

Bác Văn không mở miệng, mà là khó khăn đứng lên, nâng lên cánh tay gầy nhom vàng vọt kia.

 

Lương Sinh nhìn đến, lại thấy chỗ cổ tay của ông ta có một lỗ kim nho nhỏ.

 

“Bác Văn, bác đi truyền nước hồi nào đấy? Bác bị cảm thật à?” Lương Sinh kinh ngạc hỏi.

 

“Đây cũng không phải là lỗ kiêm tiêm, mà là lỗ ngân châm.” Bác Văn chăm chú nhìn nói.

 

“Ngân châm?” Lương Sinh há to miệng.

 

“Tôi là bị tên nhóc kia châm kim.” Bác Văn khàn khàn nói.

 

“Gì?”

 

Miệng Lương Sinh mở thật lớn, đã nói không nên lời.

 

Một chiếc ngân châm nho nhỏ… Liền châm vào bác Văn?

 

Loại chuyện này mà nói ra, chỉ sợ toàn bộ nhà họ Lương sẽ không có ai tin…

 

Bên trong kho hàng.

 

Lương Phong Nghiêm khép cửa lại, nhưng không có lập tức quay đầu lại, mà là đưa lưng về phía Lâm Dương, như đang suy nghĩ gì đó, cũng không biết là qua bao lâu, mới quay đầu lên tiếng.

 

“Con là tiểu Dương?”

 

“Là tôi.”

 

Lâm Dương dùng ngân châm đâm ở trên cổ một cái, khuôn mặt thiên thần của anh lập tức không phục lại dáng vẻ của Lâm Dương.

 

“Đây là dáng vẻ ban đầu của con?” Lương Phong Nghiêm có chút kinh ngạc hỏi.

 

“Trước kia mới là dáng vẻ vốn có của tôi.” Lâm Dương nói.

 

“Con sao lại đến được đây?” Lương Phong Nghiêm không thể tưởng tượng nói.

 

Đây quả thật giống như ma thuật.

 

Nhưng Lâm Dương không nói.

 

Lương Phong Nghiêm hít một hơi thật sâu, cũng biết hiện tại không phải thời điểm để nói cái này.

 

“Tiểu Dương, con nhát định… Rất hận ta đi?”

 

“Không có, tôi chỉ đơn thuần là khinh thường ông.” Lâm Dương thấp giọng nói.

 

“Đúng vậy.” Lương Phong Nghiêm mặt đầy chua xót tươi cười: “Ngay cả vợ của mình cũng không bảo vệ được, người như ta đây có tác dụng gì? Ta đáng bị người khác khinh thường…”

 

“Vậy thì, vì sao không bảo vệ mẹ nuôi?” Lâm Dương nhàn nhạt hỏi.

 

Đây chỉ là một câu thuận miệng hỏi, lại như một cây kim, kích thích mạnh mẽ tới Lương Phong Nghiêm.

 

Ông ấy đột nhiên ngắng đầu, đôi mắt đỏ lên, trừng mắt nhìn Lâm Dương, đè thấp giọng gào thét nói: “Vì sao? Còn không rõ vì sao ư? Bởi vì ta không có năng lực! Ta vô năng! Ta là phế vật! Lời giải thích này đã vừa lòng chưa?”

 

Lâm Dương lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

 

Lại thấy Lương Phong Nghiêm tìm kiếm trong túi, móc ra một bao Hoàng Hạc lâu, lo chính mình điểm một cây, tiện đà ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, khàn khàn nói: “Kỳ thật, mẹ nuôi con vốn không nên nhận phải tai bay vạ gió như vậy, bà ấy vốn dĩ không phải tội nhân của nhà họ Lương chúng ta, chỉ tiếc… Bà ấy đắc tội với một người… Đắc tội với một người không nên đắc tội… Bà ấy thật sự… Không nên làm như vậy a… Bà ấy vì sao lại xúc động như vậy…”

 

Nói xong, Lương Phong Nghiêm nhắm chặt đôi mắt, giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm nén được, trực tiếp chảy xuống từ khóe mắt ông ấy.

 

Nước mắt đàn ông không dễ dàng rơi, chỉ là chưa chạm tới chỗ đau lòng nhát thôi.

 

Lâm Dương chưa bao giờ nghĩ tới, chú Nghiêm luôn luôn nghiêm túc mà cường thế, cũng sẽ có vẻ mặt bắt lực và tuyệt vọng như: vậy…

 

“Rốt cuộc thì… Đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Dương thấp giọng hỏi.

 

Lại là thấy Lương Phong Nghiêm ngước lên đôi mắt trồng rỗng, ấp úng nói: “Tiểu Dương, con đã từng nghe qua…

 

Đảo Vong Ưu chưa?”

 

“Đảo Vong Ưu?” Lâm Dương cau mày, lại lắc đâu: “Chưa từng nghe qua.”

Bình Luận (0)
Comment